Xáp vô lần này nàng không
thể tưởng tượng được, tính chất
xốc nổi trong tôi, hắn bão
hòa tới mức, phải nói, tợ
một nhân vật trong phim của
woody allen, nghĩa là
hiện thời ngồi trước gương, không
ai còn thấy ảnh, hình tôi
phản chiếu lại nữa, ok!
để tránh những nhầm lẫn chết
người, hễ nhác thấy bất kỳ
tấm gương nào phía trước, tôi
lấy đà lủi đại vô ngay,
và nàng không thể tưởng tượng,
điều thậm vô lý ấy, thoạt
đầu, khiến tôi khá bối rối
thậm chí, hết sức khổ sở
riết cho đến nay thì, tính
chất bốc đồng trong tôi, hắn
lại bão hòa tới mức, không
thể bão hòa hơn nữa, nghĩa
là, có sờ sờ trước mặt
ai, họ cũng chả nhìn thấy
tôi đâu cả, còn một điều
này, tôi dám cá nàng không
thể tưởng tượng được tính chất
ba phải trong tôi, hắn cũng
bão hòa tới mức, đụng bất
kỳ em út trên đời tôi
cũng cho mình đụng phải nhà
thơ, ok! để tránh những
nhầm lẫn chết người tôi luôn
đánh đồng kiểu “tắt đèn nhà
ngói cũng giống nhà tranh.” nghĩa
là cách tiếp cận vấn đề,
nhất là vấn đề “chịu đấm
ăn xôi.” tôi luôn chủ quan
cho rằng, đằng nào thì tôi
cùng em út ở đây đều
có dây mơ rễ má với
cộng đồng của các con chim,
đối với tổ quốc, tất nhiên
luôn được xem như khúc ruột
“sa” hằng vạn dặm, do đó
cách tiếp cận vấn đề, nhất
là vấn đề cội rễ, riêng
các em út thì rất bầy
đàn, ưa hình thức phải có
vần, có điệu; phần tôi, xáp
vô lần này, trong rừng bạch
đàn, thu bàng bạc, tôi chả
ngạc nhiên mỗi lần nghe nàng
buột mồm- that is really
cool, blood.
lưu hy lạc