Bài đã đăng của Nguyễn Man Nhiên
ra đảo ngày mưa nghiêng ♦ người hoang vu nơi lạc
ở nơi trống trải này chúng ta đến mùa hè
ngủ dưới đó trong chiếc giường ọp ẹp
và đêm xuống những ngôi sao tối tăm
diễu hành trên mái nhà
out there the sky… * haunted season * new year’s eve
no longer here the ailing brownish-red sun
night like a bar of syrup-ice melting, dripping
a song, blue and single, a song from the dark foliage licking it open
ngoài kia trời xám màu đông * mùa ám * giao thừa
mùa tái sinh các bó hoa giặt sáng
tiếng ầm ầm của quỷ sứ kêu vang treo lủng lẳng dưới bóng đèn chùm
tôi gặm mòn ngoại ô màu xám tro gây nghiện
thêm tôi vào đêm và những gì địa ngục
tên tôi là hồ sương, tìm thấy dọc theo bờ
những con đường mưa, những căn nhà gạch đỏ
với chữ số đóng đinh trên bảng thông báo
một cái chuông giấu bên dưới hiên mù
về xem thủy triều phơi nắng
mùa thu đóng khung khuôn mặt nàng
cây rong nho chín đỏ
lơ lửng ở tầng thứ mười hai
cao ốc sài-gòn
chúng tôi ăn những miếng bánh khoái khẩu
có mùi vị sợ hãi
những cái cây xứ chuyên chế
khu vườn thở. chậu kim tước hoa nhỏ cắm rễ vừa chớm nở phép lạ. trên miếng đất bỏ hoang và lười biếng, sương đậm tẩy trắng màu xanh cây bụi. một bầy ong rách rưới bay vào câm xoáy của gió lốc.
cảnh trí
thơ là màu trắng
đến từ quảng trường bị tấn công
một đống nhàu nát trên mặt đất và la hét
trong tiếng gầm xấu xa của chiếc xe tăng
cái bóng giằng xé của nó trở thành một biểu tượng
khi các vị thần co rúm lại
khi các vị thần co rúm lại
từ lòng bàn tay tôi nghe thấy tiếng kêu
một mặt trời nhỏ bị giam cầm giữa các mùa
tôi mang bóng dáng nó vào công viên
tôi đã bay lên, như một tiếng thở dài nhẹ nhõm
chúng ta trần như cỏ dại
trên một lối mòn bỏ quên
ăn những cọng rêu xanh mưa đá
hát bài hát của bầy chim sẻ núi không thấy chân trời
sầu khúc đeo găng trắng
trong bóng râm những khẩu trọng pháo
to như dương vật
những trận thua ảm đạm
và đồng bằng u sầu cũ
tái sinh giữa hai chân
kẻ đắm tàu ♦ retro ♦ crazy kim
có ai cứu tôi, ngay cả khi con sóng nhấn chìm
đôi khi tôi bị đâm và bị rách lưới
tâm trí như một lưỡi dao kim cương bị hỏng
ranh giới giữa cuộc sống lặn ngụp
một ngày tồi tệ
có thể đầu tôi sẽ được cạo
và hai con mắt đi giày bốt
phổi của tôi bị nhồi nhét dưới cái bụng phình to
những giọng nói như tấm bia đỡ đạn
định nghĩa
tôi đọc ở đâu đó bóng tối là một chủ đề, một loại trừu tượng
tên của sa ngã, một gam màu nghẹt thở, giống như tấm gương phồng rộp dưới ánh nắng
một vết nhơ trên chiếc váy và thân nhiệt đánh rơi từ túi tạp-dề
những bài thơ đêm
vết thương do đạn bắn
rơi vào ngực tôi một cách tình cờ
tấm thẻ bài của người không có não
di sản
hằng ngày tôi thu thập những bức ảnh vượt thời gian
ở bãi rác của bóng tối
một con mèo lăn trong bùn
một đứa trẻ tóc xoăn nhìn qua cửa chớp
đi lạc ♦ mưa lạ ♦ một dự báo trắng
họ dạy tôi
kỹ năng sống
trong bụng một con cá mập
bấy giờ là mùa hè
bài hát màu xanh lá cây rách
thật không may bạn là một cú pháp, một cấu trúc đảo ngược, một từ bị bẻ cong đến nghẹt thở
bạn bị xích vào nó như người nông dân bên đống đổ nát và một cái xẻng để đào
thi sĩ là nòi thấu thị
hãy hỏi nhà thơ có cách nào để biết
chân lý ẩn bên trong những bông hoa đầu mùa
trong nỗi cô đơn hay hương thơm của thùng thuốc súng
ý tưởng này của một kẻ mơ mộng đeo bám
một câu hỏi, có vẻ như được giải thoát
với những người điếc không bao giờ lắng nghe
sống động hơn ý nghĩa của sự thay đổi
bài không thơ số 1 ♦ bài không thơ số 2
bố khỉ, anh uống gì, đứa con gái mặc áo trễ ngực bán cà phê vỉa hè bên hông nhà tang lễ nhìn tôi cười cười mời mọc, ngày nào chẳng đi qua, thèm muốn chết, bây giờ thì có cớ rồi nhé, cho anh li bạc xỉu
trước mặt tôi phía bên kia đường là một chùm bò cạp, mùa này mưa dữ thần
Nếp Xưa, Tết Việt
Theo quan niệm dân gian thì ba ngày tết có ba cuộc gặp gỡ hết sức quan trọng ngay trong một nhà. Trước hết là cuôc gặp gỡ với các vị thần linh. Thần linh ở đây không cao xa, huyền bí như ở các đền, miếu mà là 3 vị gia thần: Tổ sư (tổ nghề), Thổ Công (ông Địa) và Táo Quân (thần Bếp). Cuộc gặp gỡ thứ hai là ông bà, cha mẹ hoặc những người thân đã quá cố về chung vui với con cháu. Cuộc gặp thứ ba là cuộc họp mặt gia đình.
thơ Nguyễn Man Nhiên
em về buộc tóc chia hai
có nghe mưa vội vã dài sợi đau
nghe buồn giọng huế xanh xao
giữa mênh mông tiếng kinh cầu nguyện đêm
Thơ Nguyễn Man Nhiên
gió dẫn anh về không có nhau
em đi mất hút cùng chuyến tàu
trời bỗng lưa thưa mưa tháng Chạp
thiếu em, chiều vội, nắng phai mau
Chùm thơ Nguyễn Man Nhiên
và đêm xuống anh tự pha cho mình một tách cà phê
một ít đường, cái vị đắng quyến rũ
tiếng thìa quậy trong thành ly
tiếng que diêm phụt cháy trong bóng tối
Chùm thơ Nguyễn Man Nhiên (#10)
và đêm xuống anh tự pha cho mình một tách cà phê
một ít đường, cái vị đắng quyến rũ
tiếng thìa quậy trong thành ly
tiếng que diêm phụt cháy trong bóng tối
Bình Luận mới