Em đi
gió dẫn anh về không có nhau
em đi mất hút cùng chuyến tàu
trời bỗng lưa thưa mưa tháng Chạp
thiếu em, chiều vội, nắng phai mau
thiếu em tháng Chạp buồn không nói
để mặc hàng cây đứng một mình
gió vẫn đi về trên mái phố
hóa thành gió rét ở trong anh.
Mùa xuân, rượu đắng, phố người
cứ phải tìm nhau trong quán rượu
nhắm cho quên đời đã bốc rêu
ô hay râu tóc đâu đã bạc
sao trong hồn năm mới buồn thiu
thì cũng như ta sầu đủ thứ
không nhờ men khói làm sao quên
quê quán hỏi ai, người biệt xứ
muốn về, xa quá, mấy đường chim
thôi tạm dăm bầu qua cái tết
rượu nồng hâm nóng bụng cô đơn
cái nợ giang hồ chưa trả hết
vai áo quàng thêm cái nợ còm
quanh ta bốn vách tường gác trọ
nghe chừng chưa đủ ấm mùa đông
kêu thêm hồ nữa, thêm hồ nữa
mặc đời đưa đẩy đến trăm năm
bình sinh kiếm đủ tiền mua rượu
ồ cái hư danh vất xó nhà
trách ai ôm riết bầu đại sự
quên về giũ áo giữa bao la
trách ta nơi xứ người vất vưởng
nợ sầu tết nhất vẫn còn đeo
quê xưa thôi lỡ về mấy bận
có thật chờ ta, khất một bầu.