Bài thuộc thể loại: Các Số Da Màu định kỳ
Illinois, April 25th, 2007
Thang máy thẳng mở cửa lầu đầy sách
máng nước mùa mưa xoàng
đủ ngập cỏ
mọc đoái hoài sau đông
Tưởng niệm Nguyễn Phan Thịnh
vậy là anh đã đường hoàng
bước vào căn nhà miên viễn
riêng anh,
anh sẽ hát dưới trời mưa
một khúc tăng gô xanh
cho lòng thôi buốt giá.
Song of The Defeated Soldier
listlessly flowing with the wind during the refuge runs
ghosts of uncertain times, masks of apprehension
just sit still
calm your soul
Thơ Tô Thùy Yên, quán trọ hồn đông-phương
Nếu Thanh Tâm Tuyền hiện đại với âm hưởng Tây phương thì Tô Thùy Yên là dấu vết khảo cổ, nhân chủng học cho một phương đông huyền diệu, thần bí. Không khí cổ thời, ý và nhân sinh quan có vẻ của người xưa, không gian và cảm giác xưa.
sự hàng phục ý tưởng
sự hàng phục trước ý tưởng
tôi đã phiên bản ra tôi / một gã đàn ông
ghép vào đời em / người đàn bà đức hạnh ?
với thói tật mơ màng / tôi uống cạn dòng sữa thi ca
Rừng Câm
Hình như, một cách mơ hồ, nhưng mãnh liệt, tôi tin tưởng vào cảm nhận; đây là tác phẩm tác giả đối diện với nỗi cô đơn, niềm tuyệt vọng, và cái chết. Là một tuyên ngôn của họa sĩ Đinh Cường, cả cuộc đời sống chết với hội họa, như một tử đạo.
CHUYỆN CỦA ĐÁM ĐÔNG
Đám đông của tôi nước mắt đầm đìa
Đi ra phố buồn như con chó
Đi ra phố và vui như lũ sói
Đám đông đầy trong đất nước của tôi
Nghĩ Trong Một Xã Hội Tan Rã (#27)
Nếu cuộc cách mạng xã hội thực hiện, quyền hành tối cao sẽ thuộc về lớp người mới trong sạch hơn, guồng máy hành chánh sẽ giảm thối nát và tăng hiệu năng. Và nếu Quân Lực thanh lọc được những sĩ quan hủ hóa đang cấu kết với mại bản xứ lo làm giầu, quân sĩ mới nức lòng đánh Cộng.
Vô đề, như tôi
Để chống lại những cái nắng chiều ở tuổi 71, ông Trần Huy nhắm lại một con mắt.
Nửa còn lại là thành phố xoắn bọc ông bằng những ngọn đèn đường xanh đỏ, là những …
Những vần thơ của Bác
Câu chuyện này không phải sáng tác của tôi. Tôi chỉ là người viết lại theo lời kể của cậu tôi về một cuộc gặp gỡ ở Hà Nội hai mươi ba năm trước.
Cậu tôi …
Vô lý
Cái gì phải đến rồi cũng đến. Đã đến lúc hai người nói chuyện mà cứ như cãi nhau qua điện thoại:
“Cuối tuần nào cũng vô lý…”
Chưa nghe anh nói hết câu, cô đã cảm …
Sàigòn, ngày lạ mặt
Miền Nam? Một quốc gia biến mất. Văn chương miền Nam? cũng biến mất. Còn Dương Nghiễm Mậu? một gương mặt bí hiểm. Thế hệ tôi chưa kịp đọc ông. Chúng tôi hãy còn quá nhỏ, dù miền Nam tràn ngập sách báo, dù chúng tôi đi thuê truyện mỗi chiều, ngốn ngấu Duyên Anh, Nguyễn Thanh Trịnh, Ðinh Tiến Luyện, Từ Kế Tường, Nguyễn Ðình Toàn…
Homage (cho những bìa sách của một NXB cũ)
Hãy chiêm ngưỡng tạm C và R ở Cuống Rốn
tông vàng nghệ trên nền nâu già, hay cam chín nửa, trên than sẫm
một mẫu triện mảnh, đôi chữ nghiêng, gối lên, Lá Bối
Đi tới cuối đường, rồi … (kỳ 11)
Cô còn nói có một thứ y học tâm linh cũng như có một thứ y học tình dục. Tôi bảo bé con đừng có xạo sự. Cô cười nói: “Phụng cũng từng là người bán thuốc đó nhe.” Tôi bảo tôi nhớ điều ấy, nhưng đừng nói như một con mẹ nạ dòng. Cô giận bỏ cơm.
Buồn Ga Nhỏ
Tiếng còi rú lên một lần cuối rồi cả đoàn tàu lừ lừ tiến vào bóng đêm. Đứng nấp vào một góc tối nhất của sân ga, Hảo nhìn theo đoàn tàu. Phía bên kia, Hảo thấy rõ chồng mình đang lắc lư chiếc đèn đỏ trên tay.
Hai người đàn ông Một chuyến tàu
Hầu như với mọi ngành nghệ thuật, vấn đề không phải là ý tưởng; mà, chính là cách thể hiện ý tưởng ấy.
Đây là một vở kịch vừa để trình diễn, vừa để đọc.
Chuyến tàu là hình ảnh của thời gian. Thời gian là của khán giả. Họ có thể lựa chọn quá khứ hay hiện tại, chọn giữa hiện thực hay phi thực, chọn lựa xuống ga hay đi suốt chuyến tàu.
Trên mặt phẳng sân khấu, quá khứ và hiện tại cùng đồng hiện. Các nhân vật mang trong họ nhiều dấu mốc thời gian. Thời gian là nguyên do tạo nên những phiên bản từ một nhân vật chính bản.
Nhãn Hiệu Mỹ (Viên Đạn Bắn Vào Nhà Thục)/Made in USA
– Chú có thích nghe nhạc không ? Ba tôi thích cải lương như mẹ tôi. Tôi thì ghét. Tôi thích nghe hát tân nhạc. Hôm đánh nhau ở khu này, hai người bộ đội vào nhà tôi đòi ăn cơm, tôi nhờ họ moi hộ cái đầu đạn, họ quát bắt tôi ngồi yên nơi xó nhà. Tôi có mở nhạc nghe. Nhưng một ông bắt tôi tắt máy còn một người bảo tôi cho ông ấy nghe một bài vọng cổ.
Không Có Cửa
Tôi không biết trong ngôi nhà tình nghĩa của nhà tài trợ đã có sẵn hai tay sa cơ lỡ vận. Khi tôi bước vào, đồng hồ trên tường gõ hai tiếng thánh thót. Một người đàn ông mặt mũi nhá nhem từ trên cầu thang bước xuống, đầu cúi gầm, hai ống chân đâm ra từ hai lỗ quần đùi rộng, tay phải cầm cái tô.
Khung Rêu

Xong công việc bếp núc, Tịnh trở vào phòng riêng, ngồi lại bên cửa sổ ngắm bông cẩm nhung tím trong chiếc lọ thủy tinh màu hổ phách. Nàng tìm về những mùa xuân xa cũ bên bà mẹ góa bụa tận miền Hà Tiên. Những ngày sống bên mẹ thật vui êm đềm. Tịnh nhìn cuộc đời hấp dẫn như màu giấy hồng đơn gói tiền mừng tuổi trong ngày đầu năm.
thơ Phạm Cao Hoàng (#27)
khi về thăm lại cố hương
thấy quê nhà nghĩ càng thương quê nhà
hắt hiu một bóng mẹ già
một ngôi mộ cỏ xanh và khổ đau
Tiệm cho thuê sách của gia đình
Khi người ta đem xe ba gác đến dẹp,
bố tôi mở cửa mời mấy người hàng xóm
vào xem và lấy tùy thích.
Nhảy Chân Sáo
Cô bé có khuôn mặt chẳng lấy chi làm bắt mắt nhưng ánh lên rõ ràng cái duyên hình như được chôn ngầm dưới một đồng tiền bên má trái. Một đồng tiền lẻ. Lẻ như cô đang bị nuốt chửng giữa một bầy du khách ngoại quốc dềnh dàng to béo đang vòng trong vòng ngoài vây lấy cô. Mấy chục cặp mắt đăm đăm nhìn cô, mấy chục cặp tai nghểnh lên hút những lời nói khi to khi nhỏ đang trào ra từ cái miệng thao thao của cô.
Bạch hóa

Chú Sáu nằm trong bóng đêm âm thầm nhớ tha thiết, nhớ dại dột con bò đực vĩ đại của chú. Người tu hành có đức chúa, người đi giải phóng có lưỡi mã tấu, anh lính có cây súng, và chú có con bò đực. Chỉ với nó thôi, cả vũ trụ chú ở đó.
A Shadow in the Sky/ Bóng Mây Trên Trời
I love the shadows of clouds traversing
over a calm sea, spinnakers silhouetted
in the blazing horizon.
Tôi yêu những bóng mây vắt ngang bầu trời
trên mặt biển lặng, những cánh buồm tam giác in bóng
nơi chân trời rực sáng.
Con gà ống
An giơ tay vẫy trong nắng, tay kia vẫn ôm chồng sách. Bàn tay thon, ngón tay hồng nhỏ nhắn, ngực còn non mới nhô sau lần áo, má còn lông tơ dịu, môi không son đều đặn.
Tôi thản nhiên nhìn An từ đầu đến chân:
“Em đẹp quá!”
Vài người tò mò dừng lại nhìn chúng tôi. An khoác tay tôi, nói:
“Ba cho con đi ăn cà-rem!”
Chúng tôi đi lẫn vào đám đông.
Làm thơ không biết mệt
Báo cho em một tin vui, anh vừa đau dậy
Em đừng xuýt xoa, đừng an ủi
Hãy sung sướng cùng anh
Như anh đã sung sướng ốm đau
thơ Vũ Hoàng Chương (#26)

Hai xác thịt lẫn vào nhau mê mải
Chút thơ ngây còn lại cũng vừa chôn
Khi tỉnh dậy bùn nhơ nơi hạ giới
Đã dâng lên ngập quá nửa linh hồn
Bình Luận Mới
Sống giữa xã hội như những điều William Saroyan tuyên ngôn, rất thú vị. Với điều...
Hay là “anh đang lừa dối tôi,mà sao tôi không biết?”
Hôm nay nhờ có phản hồi mới, mới nhớ ra cái comment này của bản thân tôi từ hồi nào. Chỉ có một câu nói thêm “tôi đang lừa dối anh, mà sao anh không biết”.
Tác giả đã viết quá châm biếm sâu sắc,mong có thêm nhiều truyện ngắn như thế trên Da Màu
Là độc giả của Da Màu lâu ngày, thật thú vị lại được nghe những bài nhạc hay chuyển sang tiếng Việt. Cám ơn Kẻ Jazz cùng Da Màu đã đem âm...
Ga xép, vở kịch hay, đặc biệt Nét đặc biệt thứ nhất là cái không khí hòa huỡn. Ai muốn...
Không bình luận gì cả. Chỉ trích một đoạn từ báo ‘Tuổi Trẻ’ (13/05/2007):...
Người Do Thái thấu hiểu nỗi đau khủng khiếp của chính dân tộc họ, người Nhật thấy rõ sự mất mát đau thương ngay trên đất nước họ… nên ngày nay dân...
Chừng nào thì người Việt có được trở lại các ban kịch (ca,...
Trong khi tôi đồng ý với rất nhiều điều Black Raccoon nói ở trên, nhất là về thói ưa...
Khó mà có nghệ thuật kịch trong một xã hội như VN hiện nay. Thứ nhất, bởi đặc tính...
Không...
Xin cám ơn Black Racoon đã nêu quan điểm của mình về kịch.
Thoại kịch VN Ấy là dưới thời VNCH trước 1975. Có thể nói thoại kịch thời này chia làm hai...
Kịch VN Kịch là thể loại trình diễn, kịch phải được xem, nếu chỉ được nghe trên radio thì cái hay...