tạt hất qua mặt
sương khói bám bay
bãi khuya
tan tác thưa người
giăng mỏi
tầm mắt đợi
bò trườn từng tầng nấc
hát nghêu ngao
câu
giậu đổ bìm mặc sức leo
nửa khuya
lốc xoáy lều bạt kẻ trùm chăn
tan hoang
thời đốn mạt
nắm
lên đồng
đượm hơi hướng
cõi thua buồn
cõi dại cõi ngây
một tay đã sụp thõng
vẫn mơ
có ngày chỉ một tay
kéo mặt trời
về gần
nhóm lửa pha trà
ngồi
hát như điên
ngó chùm xanh ngắt
buồn
những mong thà tận thế
ngày
vội lén lút
bỏ ta đi
quay quắt quanh mình
hơi chăn gối
tay lạnh
điệu blues buồn
chữ buông rơi
chụp vội một linh hồn
thất lạc
gù nhau chạy vòng quanh
tìm
nào thấy bờ
đâu còn mong thấy cõi . . .