Trang chính » Sáng Tác, Thơ Email bài này

ĐỜI. LUÔN THÊM NHỮNG CON DỐC ĐỨNG.

trong hình nhân một gã gù
tôi cõng đời
thỉnh thoảng khòm lưng quay nhìn lại
hình hài chính mình
vẫn mãi khom
chập choạng trên từng đầu dốc

hoa  cỏ thơm
đàn bướm bay sặc sỡ
trên đầu dốc tuổi hai mươi
và ước mơ của lũ ong
luôn bách chiến bách thắng
trên đỉnh dốc hăm lăm

ngay lưng chừng con dốc trầm thống
tôi bất ngờ tuột rơi
dù mình vẫn chưa hề buông tay
và dù từ tiếng khèn
chỉ phát ra một nốt lặng
nhưng máu trào
giữa con dốc hăm tám quá bi thương

tôi từng ôm lấy chính mình
siết chặt tiếng kêu thống thiết
từng trốn chạy
và từng nhảy như những con chim điên loạn
thù ghét khung lồng
toan đập đầu
và bỏ nhà lang thang theo
các gánh xiếc rong

trong hình nhân một gã gù
tôi nhập hồn vào chú lùn
trầy xước, ghẽ chốc sau cơ man lần tuột dốc
đêm thao thức đập muỗi
thì thầm cùng bóng
bỗng ước mơ mình đang ngự
trong nhà thờ Đức Bà
bỗng tha hồ choàng ôm
mối tình sương khói…

bài đã đăng của Chu Thụy Nguyên

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)