tôi biết rõ
nàng cực kỳ tin vào các ẩn dụ
và luôn tin
một khúc sông khác sẽ tiếp tục chảy
(bạn cũng vậy. xin đừng nhầm)
một khúc sông khác sẽ tiếp tục chảy
nhưng chẳng phải kế thừa lưu lượng của con sông trước đó
một lưu lượng hoàn toàn khác khi đó bắt đầu chảy
hai mặt khác biệt
của (tưởng chừng) một vấn đề
sao vậy?
sao chúng ta lại dễ dàng bị đánh lừa
bởi toàn các hoạt cảnh
trong các vở kịch họ cố tình múa rối?
nàng đâu thể nào ngờ
mỗi ẩn dụ vẫn luôn có hai mặt
đâu thể nào ngờ cho đến phút lâm chung
mỗi khi vừng dương ngoi lên
ngày vẫn luống cuống giấu mặt vào chiếc bóng của chính nó
và đêm vẫn vội thoát ra ngay khỏi chiếc bóng ấy.
chiếc bóng có khi đã thuộc về thời quá vãng
đừng luôn miệng đòi hỏi hiện tại phải tái hiện lại cho bạn
bóng hình đã quá vãng
mỗi lần tôi đã bước qua cái bóng của chính mình
nghĩa là ngay tại nơi ấy
tôi đã không còn hiện hữu . . .
.