bèo bọt đâu bám quanh mình
từng chùm sợi rễ nghiệt oan quấn siết
chẳng phải tơ hồng
mà những chùm sợi trói giăng đầy máu
mở thét cánh cửa
khuân xác chập chũm lội bờ
hỡi trái tim ai còn biết động đậy?
tang chế từng con thuyền cấp bách cập bờ
mép nước vô hồn hương án
oan nghiệt bốn kiếp ba căn
áo thô vải nhược tiểu
vá chằng đụp ấn triện mặt trời nung
trắng đêm ngại cũng cấp kỳ quay về
chẳng còn phải là nhà. biển đen ngòm xô đẩy
còn đâu chăn gối khuya
tách bạch tiếng em gào khóc rơi chìm đáy nước
bao nhiêu viên đạn tàu lạ nữa?
sẽ ghim giữa u hồn nhược tiểu
ngước vọng tầng tầng oan khiên còn biết kêu ai
ai đó bám bờ?
đẩy ngư dân bám biển
gục thây . . .
.