từ trong nhà thờ vừa tan lễ
bước chân liêu xiêu như kẻ vừa thật sự sám hối
những cành khô khoác lên mình đầy tuyết
những cành khô treo lủng lẳng tội
những tội đã xưng
nhưng chưa đành dứt
bầu trời buồn như gương mặt gã thất tình
đừng tin vào giọt rượu nồng cay
rượu cứ là rượu
buồn cứ là buồn
rượu lấy gì giải được buồn?
hay buồn pha rượu cho nên nhạt phèo?
từ trong nhà thờ vừa tan lễ
con rắn cố ngúc ngoắc đầu dưới chân mẹ Maria
rất may chẳng phải giống lục đuôi đỏ
giống gì thì giống
cực độc thì cực
chợt nhớ lời thằng bé thất học bên bờ ruộng Mỹ Tho
may ra bắt được một con
cũng kiếm được hai chục ngàn
vài củ khoai hay ống bơ gạo
cũng qua ngày
thôi đi cho hết buổi chiều
đầu óc mãi lan man
chẳng ngờ khoai, gạo bây giờ đều cực độc
nhưng với niềm tin
dù cực độc
dẫu đầu đỏ hay đít đỏ
chả mấy chốc rồi sẽ bị tóm sạch . . .
.