em vừa tự hủy hoại
thần thức tự nhiên
đừng mở lời
khi em đang bước sang vô thức
đừng nói nữa
bình minh đến nơi đó chắc gì sẽ mềm hơn lụa
ướt sũng
hơn lời đường mật tình nhân vừa thốt
hay đinh tai
từng tiếng kẻng gọi hồn?
em sẽ thấy cánh cửa ảo của sự sống
vẫn kịp hé mở
nhưng đừng vội mơ cánh cửa của thiên đường
chỉ ngay phía sau em thôi
và khuất bên cạnh đó
cánh cửa của sự chết ngầm buộc phải mở toang
thế mới đủ cho những cái thây đang nằm bất động
sự chết ám muội
xếp lớp như lũ cá muối đàng kia
mỗi cái xác sẽ tự hút về một mặt rubic khổng lồ
đã được chọn sẵn
mạnh gấp nhiều lần hơn lực hút nam châm
và phi tang
câu chuyện kể từ sau bức màn vô thức phù phép đó
tình yêu bây giờ
sẽ có mỗi cái giá để các phía thương lượng
nhưng nhớ đừng bao giờ thò tay lấy thêm quà khuyến mãi
vì thực chất
chúng chỉ toàn là các nỗi buồn được bọc gói khá kỹ
bởi đủ loại bao bì hào nhoáng
những nỗi buồn không duyên cớ
không đầu đuôi
và hẳn nhiên rất nhảm
một khi em đã biết rất mù mờ nơi em hiện hữu
chẳng còn con đường nào khác đâu
một khi tiềm thức đã không còn
lòng tự tôn về nòi giống đã tiêu ma
em chỉ loáng thoáng nghe
các con đường đều dẫn về vô cực
(chẳng phải cực lạc đâu nhé)
sóng biển đã đành vẫn vỗ bờ
và mọi thứ đã tan thành bọt
ngày mai là gì nếu không phải là bản sao của bất lực
và vô cảm hôm nay?
và thần thức ảo trong em bây giờ
do bàn tay kẻ khác đã lập trình
như vậy là tự do hay sao?
.