Trang chính » Sáng Tác, Truyện chớp Email bài này

SỰ TRỪNG PHẠT

Caminhando-Lygia-Clark-_thumb.jpg

Caminhando-Lygia-Clark-

Lygia Clark, Camihando (Khu Xóm)

Đã nhiều ngày tháng qua, người ta thấy nàng thường bước vào ngôi nhà ấy, đến bên chiếc bàn đêm, và ngồi thu mình trong cái bóng tối – sáng thật đơn độc ấy. Có khi chỉ là một ngọn nến, một cốc nước, vài mảnh giấy và vài cây viết, mọi thứ như đã để sẵn trên bàn. Mỗi khi nàng cầm viết lên, toàn thân nàng lại bắt đầu run, ban đầu nhẹ rồi mạnh dần như người sắp lên đồng, chỉ khác là nàng không hề ợ, ngáp hay vung tay, múa chân. Cây viết trên tay nàng run và bắt đầu chúi xuống phía tờ giấy, nàng bắt đầu nguệch ngoạc và liên tục : Tôi cô đơn / Tôi không / Tôi cô đơn/ Tôi không… hết mặt giấy bên nầy, trở sang mặt giấy bên kia lại vẫn từng ấy : Tôi cô đơn / Tôi không / Tôi cô đơn… Cũng có lúc trang giấy đang viết dở, nàng có việc phải bước ra ngoài, hôm khác nàng lại bước vào căn nhà, ngồi vào chỗ tối – sáng quen thuộc. Nhìn bức tường, nhìn mọi vật quen thuộc, toàn thân nàng bắt đầu lại run, cầm viết lên, nàng đã thấy mình nguệch ngoạc : Tôi cô đơn / Tôi không / Tôi cô đơn…

Nàng đã than vãn nhiều về chuyện đó mỗi khi gặp bè bạn, thật ra nàng chẳng hề cô đơn, nàng có một gia đình hạnh phúc bên chồng và hai con, nàng cũng có nhiều bạn tốt. Bên cạnh đó, nàng có những công việc khá lý thú trong phòng thí nghiệm của một nhà máy có tiếng tăm. Thời gian sau giờ làm việc, nàng từng có những nghiên cứu tầm cỡ về văn học nghệ thuật đương đại, nàng cũng từng đoạt một số giải thưởng về lĩnh vực ấy. Rồi bỗng một hôm, cơn trầm cảm không biết từ đâu ập đến, nàng trở nên hay lo âu, kể cả lo xa những chuyện hầu như chẳng ai tin sẽ xảy ra. Nàng trở nên ít nói hơn, kém vui hơn, và nhiều lần thố lộ cùng bạn bè : – Tôi thật sự cô đơn bên vô số các con chữ mà tôi từng lăn lộn cùng chúng, cười đùa cùng chúng, thậm chí đã nhiều lần nổi giận với chúng. Chúng vẫn luôn ngoảnh mặt với tôi, ngày cũng như đêm, mặc dù lúc nào tôi cũng luôn tỏ ra ân cần. Hễ có dịp là tôi lại ngồi xuống với chúng, thậm chí tỏ ra nhún nhường, nở nụ cười trước với chúng, vậy mà chúng vẫn tỏ ra lơ là, kéo nhau đi bỏ tôi lại một mình, không hề lưu luyến.

Những ngày tháng gần đây nàng đang khá ray rứt, mong được ngồi xuống viết một mạch. Sau nhiều đêm bỏ viết, liên tục thức trắng với các suy nghĩ : Con người từ đâu đến ? Sinh ra để làm gì khi tối đa 100 năm rồi cũng phải chết ? Chết là gì ? Chết rồi đi đâu ? Vợ chết rồi chồng chết, gặp nhau có còn là vợ chồng không ? Hỏa ngục là gì ? Có vạc dầu sôi không ? Có cưa hai nấu dầu không ? Sao Công Giáo chết lại lên thiên đàng, Phật Giáo chết lại sa địa ngục, sao lại bất công vậy ? và bao nhiêu suy nghĩ khác khiến cái đầu nàng trở nên điên loạn và muốn nổ tung. Cuối cùng, bình tâm lại nàng quyết tâm sẽ viết một đề tài mà nàng hằng ấp ủ, đó là Khát Vọng. Vâng, mỗi chúng ta miễn khi còn thở là phải luôn có khát vọng. Khát vọng nàng ấp ủ đã lâu, đã thật chín, tưởng có thể dàn trải trên hàng trăm trang sách, nhưng không, lũ chữ vẫn tỏ ra xao lãng. Lắm lúc nàng trở nên hoài nghi. Hay đã là lũ chữ thì không bao giờ có khát vọng ? Nàng lấy một xấp giấy mới để trước mặt và vài ba cây viết mới. Nàng nắn nót tựa đề thật lớn và đẹp ở giữa trang : KHÁT VỌNG. Toàn thân nàng bỗng như lửa đốt, tay nàng run lên tưởng chừng như những con chữ phút chốc sẽ dàn đầy trên mặt giấy. Nhưng không, đầu nàng bắt đầu xuất hiện thứ thanh âm ong ong thật ma mị. Mồ hôi nàng ướt đẫm. Sự trừng phạt lại đang đến. Trên trang giấy, các dòng chữ lại đến, nhưng lần nầy lại là : Lũ chữ chúng tôi thật cô đơn / Lũ chữ chúng tôi thật cô đơn, rồi lại nguệch ngoạc : Lũ chữ chúng tôi thật cô đơn… Nàng từ từ gục xuống mặt bàn chìm sâu vào cơn mê…

Chu Thụy Nguyên

bài đã đăng của Chu Thụy Nguyên

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)