tôi bước chậm xuống từng bậc thang / hình như đám khói vừa gọi tên mình / khói đã trườn lên đến bậc cuối cùng / chẳng thấy ai gọi nó / giờ nầy ngoài phố là giấc mơ của lũ quỷ / thị trấn nghèo rạc như hình thể gầy trơ xương / nghèo nhưng rất tay xách nách mang / ồ không / tôi không định nói rất khố rách áo ôm / một lần nọ bà vợ tôi nhìn vào bản đồ thị trấn và nói / nhìn kìa, mỏm đất bên phải ốm tong dài thượt móc nhọn lên như chiếc lưỡi câu nghèo nàn / chẳng móc được miếng mồi nào thì thuở nào mới no cá
ở đây người ta không thể viết được gì nhiều / thậm chí chỉ một dòng về sương mù / nó tan biến quá nhanh như giấc mộng dễ vỡ của cậu con trai mới lớn lại hay mộng tinh / túi cậu ta luôn rỗng / hai tay luôn thọc sâu vào hai túi quần hoàn toàn rỗng / chẳng còn lấy dăm đồng cắc may ra có được ly cà phê nóng small size / thôi thì chỉ còn biết vỗ hai tay vào đùi / thậm chí gặp cô gái nào bất chợt cười tình / ngượng quá thì còn kịp véo vào hai đùi trấn tĩnh.
tôi cũng không chắc đợt lạnh hôm qua sẽ là cuối cùng / lão John giờ nầy vẫn đứng bên hè lèm bèm với bài hát trong radio / mẹ kiếp chúng ta đã trải qua bao cuộc tình / lật bật chưa kịp ngỏ lời cầu hôn con bé tóc vàng mà giờ nầy đứa nào lại ê a cuộc tình cuối cùng . . .
.