ngoảnh mặt
lời vụt bóng câu
võng đưa sóng vỗ
cội triền sừng sững vờn mây
trắc ẩn
giọt thưa thớt
cầm chịch cơn nắng mưa biến ảo
dậy giặc
bờ bãi rạp phi lao
dấu chân đưa hối hả
đường trường thêu dệt bóng hải âu
họa trời
cơn thủy mặc
phớt lờ người hàm oan nghịch cảnh
gõ nhịp
vào đời ngón bén trơn tru
bấy lá cỏ bên đường thui chột
lòng ngập rừng
da sạm chân chai
níu triền vực nắng tanh
mưa quái
giục chân bon
chim trời không hẹn
cuộc lữ hành không cùng đích
âm ba sông núi
buổi rong rêu . . .
ánh sáng quá chói lóa
trên mơ hồ như tấm chăn địa ngục
lao xao
tiếng nhịp chân trên vỉa hè Ernest Avenue
những đôi mắt luôn trầm mặc
như những quyển thánh kinh mở ra
chẳng nôn chờ người đọc
như các phép tính về sự sống còn. mặc nhiên trong tay từng con chiên
những phép tính
trong từng mảnh giấy đã định liệu. đã xé vò
hay những dòng chữ số chằng chịt trên các máy tính. bấm mỏi tay
con người hằng giờ đã tự treo chính mình lên. cân đong đo đếm thật chu đáo
những vỉa hè Somerville đã nhẵn mặt
tiếng còi xe. tiếng chim. và hơi người
trưa trờ trưa trật công viên còn đắp chăn trùm ngủ
những chiếc bus qua trạm trống không. chẳng hề chở theo lời hẹn
bóng con quạ sà xuống bất giác giật mình
chẳng phải họng súng
chỉ là gã điên đang say sưa thổi sáo
bầu trời sụp dần qua làn mưa
con phố như cởi trần tắm táp
mưa rửa sạch nhẵn mặt đường
vuốt lạnh lòng người
đang chớn chở
rồi mai. rồi mốt. hay chỉ ngày kia thôi
các phép thử như những con số đèn màu đang nhấp nháy ở các cửa hiệu
sẽ được thay
hay sẽ mờ thiếp trong các giấc mơ . . .
.