gã nát rượu bất ngờ tóm lấy cái bóng tôi
chạy băng lên sườn đồi
như một tên cướp
từ rặng cây bên dưới
những tiếng khóc rấm rứt nháo nhào đuổi theo
đã thật rõ rồi
thời gian chẳng thể nài mua lại
bằng những tràng cười kỹ nữ
chẳng thể
bằng cả những khơi gợi khỏa trần
mùa đông ngoài kia
luôn thì thầm cùng chính mình
phía sau những ngọn đồi chắn gió
còn hây hây giọng đàn bà khướt tình rên xiết
tôi thấy mình vẫn đợi bên lưng chừng sườn đồi
vẫn trung thành đợi
dù chẳng ai biết. đôi bờ vai thổ cẩm
điệu khèn chừng như chín muồi
đủ thôi thúc bước chân kỵ mã
giờ nầy gã nát rượu đang nằm phơi thây trên đồi
(trông chẳng giống một tay kỵ mã chút nào)
ngay lúc nầy chính tôi
đang rót đầy vào những chiếc ly trắng
cho tràn vào mọi giấc mơ của gã
và cúi xuống
nhặt lại bóng mình lấm lem say khướt
tôi lững thững xuống đồi . . .
.