những gương mặt vừa thoáng qua bên triền
tiếng gõ mõ như dội nện vào ngực
mùi rơm rạ mục
lại nhắc đến sự tan rữa hiển nhiên
phía tán lá cây bồ đề không một chút nắng
vài búp hoa tím sau cùng đã nở
vị sư nữ kịp dừng lại
thôi không nói nữa về hạnh bố thí
ngó lên
trong bức tranh lúp xúp những người ù chạy
khói lửa bom đạn nà theo sau
như cùng chia phần bất hạnh
dưới chân gốc cây dầu trăm tuổi
tôi chợt tìm lại tôi
một bác xích lô buông thõng cái xác gầy còm trên ghế
tiếng ngáy trầm buồn
như khúc đồng ca điệp trùng
cho những ngày không tìm thấy mặt trời
tôi bước ngang khe nước chảy
khi chiều xuống nhanh như trốn
có tiếng ai gọi bên kia đồi
cánh đồng buồn như một ngày tang chế
bất thần
ít nhất một khớp xương vặn trẹo khiến chết sửng
như phim vụt đứng hình . . .
.