tôi khóa trái các cửa
lòng chỉ mong nó sẽ ở lại
mùa lạnh. tiếng lũ dế gáy như đang cúm
bầy vạc sành còn đang lăng xăng dự trữ lá tươi
giữa lúc mình bận lo ra đoàn tàu lẻn vào sương mù
chở theo lời nguyện hôm khởi hành
hôm kia. hôm qua. và cả của hôm nay
tôi khóa trái các cửa
dù cả thế giới quanh tôi úa vàng đã lâu
và nay mọi thứ bạn trông đợi nhất đang rụng
khúc sonate dành riêng cho em cũng đã rơi từng giọt
bên hồ
buổi chiều bỗng tái tê hơn
ngay lúc tôi đinh ninh mùa đông nầy căn phòng sẽ ấm hơn
bởi tôi sẽ luôn có nó bên mình
tôi khóa trái các cửa
thật màu nhiệm vẫn với tấc lòng đinh ninh
bóng hải âu đã vắng trên tháp chuông định mệnh
tiếng chuông buông mình lạnh run
thì ra lâu nay tôi vẫn nhốt cơn mưa
trong nỗi buồn của kẻ lưu đày đầy bi phẫn
ai sẽ sưởi cùng tôi
và ôm trọn vẹn vào lòng mình
dung nhan héo úa đến mê hồn của mùa thu . . .
.