quyển sách trượt dần
khều nhẹ vào bàn tay tôi
tôi quay ngoắt lại cầm nó lên
giở ra đúng trang mình đang đọc dở
những tổ kiến đen đã bỏ đi khỏi gốc sồi già
như thị trấn vừa di tản
một nơi bắt đầu bị bỏ hoang
bắt đầu của những dấu hiệu thời suy tàn
đàng kia nhóm người đang bu quanh
hóng hớt tin
nghe nói về trái tim hào phóng của gã xà ích nào đó
vừa giúp đỡ đẻ cho một mụ góa chồng lâu năm
đứa bé ra đời thật khôi ngô, đĩnh đạc
như một vì sao
trong lúc chúng ta tất thảy vẫn đang còn loay hoay
với những chiếc chong chóng gió
chẳng biết làm sao để chúng phát ra điện
và còn những dòng đầu trang bên kia
hối hả một thế giới ngầm sẽ vào cuộc
con người dường như đã kiệt lực đấu tranh
hay phục tùng một cách tự nguyện?
như những chú ngựa tự nguyện được che cả hai mắt
cứ lao về phía trước
và chỉ cần biết chân mình vẫn đang chạm đất
bó cỏ đang chờ ở nhà
liệu chắc gì
chúng ta được tuyền những gã xà ích có trái tim nhân hậu
để mong còn đỡ đẻ các thế hệ sau . . .
.