1.
Không chứa từng khoan nhỏ
ẩn ức cứ rút sâu trong cơn kích ngất
Phía những di vật màu ngà
hình như một bàn tay nào đó vừa thò ra đánh cắp
Cảng vẫn lặng sóng
người thủy thủ ra đi để chẳng bao giờ trở về.
2.
Tôi định vị chính tôi
Lều thơ diễm tình chưa từng định vị
Hàm của cơn ngại há to như chừng muốn nuốt chửng lấy tôi.
Cơn khát chỉ là bữa qua
Những vòng đồng tâm vẽ ngược
Con rắn điêu linh. Cuối cùng
chẳng thể trườn qua nổi một con lạch nhiệm màu.
3.
Nắng sẽ xuyên suốt từng bó sợi
Tiếng kêu oan thắt cổ đứa thiêu thân
Tôi vẫn mơ cho riêng mình một mặt trời lạnh ngắt
để đông cứng lũ vô luân
trên những trang thơ tuẫn tiết…
Chàng vào vai
chính chàng
Chẳng phải từ ô cửa sổ đỏ
ở đó ánh sáng đã khuếch tán méo xệch.
Đã hơn một lần cố khước từ vào vai
kẻ khác
giữa khoảng trời xa lạ
chẳng thuộc về nhân thân chính mình
Có khi
ta như tên trộm đêm
lỡ lạc vào khu rừng chủng nòi khác
thì việc tìm đường thoát quý hơn cả châu báu cố tóm thâu.
Hởi những bông hoa lài
chớ cố công vào vai xương rồng đỏ
đừng mơ thần thoại xưa
bỗng một ngày cá chép tung mình hóa long.
Khi nằm rừng cố nhại tiếng chim
Ta chẳng thấy mình dung dị giữa thảo nguyên
Chỉ thấy nhập khùng khịu
vào vai cường sơn thảo khấu
Hóa ra khi chẳng nhập được vai chính mình
ta bỗng hóa dị hình
Rồng gãy vụn vây-quạt-râu-sừng. Thoắt cái hóa giun
trườn chẳng kịp lẫn đi cơn xấu hổ…
.