Bài thuộc thể loại: Thơ
bài tình xuân 2020!
ở đời vẫn thói thường cả đấy
chuyện bối rối/chỉ thấy khi rầu
một cách kịch tính mối sầu
đeo đẵng anh ta cơ cầu, hai vai
cố làm sao bao người xăng xái
nom – anh ta táy máy liên hồi
điều đấy cho thấy bãi bồi
tách biệt, với nhân thế (ngồi chỗ riêng
Đêm Qua Sông

Đêm qua sông âm chào lên cung giốc
Cuộc phù sinh xoay một chút ê chề.
Đêm nhẹ thở ngỡ người xưa mời gọi
Với mộng cuồng chân ráo hoảnh mượn về.
Tàn thuốc ấm ngọt qua sương tâm tưởng
Như môi người thơm rừng cũ lần đầu
Đêm chưa hết mà sao người thổn thức.
Bước nữa thêm. Đâu đó mở lời chào.
Thỉnh thoảng có một ngày/Sometimes There Is a Day

Thỉnh thoảng có một ngày bạn chỉ muốn
bỏ nó mà đi xa thật xa.
Bạn có cảm giác nó co lại trong mình như một hòn đảo,
y như thể bạn đang ở trên một chiếc thuyền.
Sometimes there is a day you just want
to get so far away from.
Feel it shrink inside you like an island,
as if you were on a boat.
bản tin từ Italia

Tôi sống ở vùng Veneto
Mỗi ngày là một bản tin chiến tranh
Không thể ra ngoài, chúng tôi tổ chức gặp trên ban công mỗi ngày
Chúng tôi hát quốc ca và những ca khúc về lịch sử
giữa mùa dịch dã
cấp phổ thông!) suốt thời
trịnh/nguyễn phân tranh
cái thời đầy cuồng vọng
chó má tôi đang thấm
2020 ♦ Nhà Giả Cầy
Có đứa bé ngừng khóc trên ngực mẹ lạnh giá
Người mẹ ấy là một con chiên ngoan đạo
Đã ngưng thở trong phút giờ linh thánh
Nơi nghìn trùng thánh địa
Sự linh thiêng vẫn hằn sâu trên khóe mắt bao dung
Và tôi tin rằng bức ảnh này đi vào lịch sử nhân loại
Lũng cú

người đụng người bịt mặt
màu không gian đặc quánh
thời gian trét miệng mồm
màu quan tài hiển lộng
Thế giới đang kỳ lạ
Cũng lâu rồi thế giới mới kỳ lạ như hôm nay
Biểu ở nhà là ở nhà
Biểu cách ly là cách ly
contactless touch / chạm vào bề ẩn

you unfriend many people on facebook
convinced that ignorance is air-borne and you shall get infected
ả từng tin vào việc khử trùng bàn tay lẫn cách nhìn cuộc sống
Coronavirus

tôi đang hít thở bầu không khí chết chóc, tang thương rình rập, rượt đuổi sau lưng.
‘nó’ rượt đuổi bất kỳ ai. từ tổng thống đến kẻ sát nhân. từ tỉ phú đến người vô gia cư. từ đứa bé đang tượng hình trong bụng mẹ…
Nước đi của hắn ♦ Điều tối thiểu…
Hắn có thể đến vào nửa khuya lúc bạn ngủ,
người nhà hớt hải kéo bạn dậy;
đứng bên giường kể từ đó
bạn không muốn một ai nhắm mắt nữa.
trưa trên phố biển thời đại dịch
con chó hoang đánh hơi rồi
quay ngược về phía thùng rác
khu phố già hơn trong cơn đại dịch
thu mình chịu đựng tai ương
Câu hò sông Cửu Long ♦ Về chốn đồng bằng
Hò, cống, xang… âm vang mạch nước
Chảy luồn trong máu. Thuở nằm nôi
Gặp duyên kết nghĩa. Tình đơm nụ
Hễ dứt câu hò anh chết thôi
Giữ im lặng

Bây giờ chúng ta đếm đến mười hai
và tất cả chúng ta giữ yên.
Lần đầu trên mặt đất,
chúng ta đừng nói bằng bất kỳ ngôn ngữ nào;
Quốc gia của ăn và ngủ
chỉ ăn và ngủ là ưu trội
ăn từ siêu thị, từ chuyển phát nhanh, cho tới tủ lạnh
ăn từ nhà bếp lên trên mạng
ăn vào cả giấc mơ và sự ám ảnh béo phì
Chiều COVID ♦ Đàn bà
Con nước lên đầy, con nước vơi
Kẽo kẹt vũng lầy đêm rất mỏng
Thu bồn rên truy quất vó đêm trăng
Oằm oặp bầy ếch xanh nhú mồm hút sóng
Đúng mười bốn ngày tự cách ly
tôi già/lão, mỗi ngày cứ hú
dụng cảm xúc đầy thú tính, bày
trên ngôn ngữ tất nhiên dày
ảo diệu, khó hiểu. làm mày mặt luôn
Nếu không tin, bạn cứ hỏi vợ chồng diễn viên Tom Hanks
Qua lần cửa kính trong suốt
Không thể nào cách ly nỗi nhớ gia đình quặn thắt
Xe quân sự chở 61 thi thể hỏa táng ở Bergamo
Dưới làn mưa tuyết lạnh căm
Chẳng nghĩ tới mùa dịch… ♦ Đêm mời rượu lũ dế chó
làm sao động cỡn một mình
đẩy đưa ngả ngớn bình minh ngủ vùi
biết đâu có mấy thằng đui
bám chân ảo ảnh… liếm môi khát thèm
Những ghi chép trong thời Coronavirus
Một con chim đơn độc
Đậu trên dây điện đường
. . .
Social isolation!
Chiều cách ly ♦ Hạnh ngộ
bốn mươi lăm năm dài hun hút lặng lẽ trôi
trôi qua trôi qua buổi chiều cách ly (hay ủ bệnh?)
đường phố vắng tênh, sạch đến lạnh người
thời đại dịch covid-19 kéo màn, trùm chăn thế giới
Test ♦ Đoạn trường… ♦ Hẹn giữa mùa… ♦ Tháng ba
ngày mai đi test mà âm
đạo vừa mừng rỡ nẩy mầm bốn phương
lỡ mà xui xẻo có dương
Đời sống này

Đời sống này và thế giới bên kia
Tất cả đang bật sống
Từ giường bệnh, ghế đợi phòng khẩn cấp
Từ hành lang mùi thuốc tẩy
Cho tôi mượn đôi mắt ♦ Im lặng
Sáng nay tôi dậy lúc 3 giờ
Tôi xuống bếp
Cầm chiếc ly lên
Bỏ chiếc ly xuống
Nhật ký những ngày lánh dịch 1-3
Cố giải mã cơn ác mộng đêm qua
Thấy mình nằm trong một bịch nylon
Trong hằng trăm bịch xác chờ hoả thiêu
Tôi dán mắt vào iPhone
Đọc các bản tin về dịch corona
Hư vọng
Nếu ngày mai không tận thế
Tôi sẽ thõng tay xuống chợ
Đem bán hết những bài thơ tình
Những bài thơ dở hơi
Bình Luận mới