Người già có những giấc mơ xấu,
Nên họ ngủ không nhiều.
Họ đi chân trần
Chẳng màng bật đèn sáng,
Hoặc họ dựa nghiêng thân
Lên bàn ghế ảm đạm
Lắng nghe tim họ đập.
Một cửa sổ trong phòng
Đen như tấm bảng.
Mọi người già đều cô đơn
Trong lớp học này, nheo mắt
Nhìn đường phấn mịn đó
rạch giữa có-đây
và không-còn-đây.
Không hề gì. Đó là một ly nước
Họ sẽ cầm lấy, nhưng chưa phải lúc này.
Họ lắng nghe chuột chạy sau bức tường,
Một chiếc xe chạy ngang đường,
Những người cha già đã mất
Từng bước một qua họ
Trên đường đến nhà bếp.
Xe giao thư chạy dọc đường biển
Mang một lá thư duy nhất.
Ở cuối bến tàu dài
Con hải âu buồn chán thỉnh thoảng nhấc chân
Và quên đặt nó xuống.
Quanh đây nặng nề đe dọa
Những thảm kịch sắp đến.
Đêm qua bạn nghĩ rằng bạn nghe tiếng
Truyền hình từ nhà bên cạnh.
Bạn chắc rằng họ loan tin
Về một kinh hoàng mới,
Bạn bước ra ngoài xem sao.
Đi chân trần, chỉ mặc quần ngắn.
Nhưng chỉ nghe tiếng biển mệt mỏi
Sau bao nhiêu kiếp đời
Giả vờ vội vã chạy đâu đó
Và chẳng bao giờ đến đâu.
Sáng nay, thấy như là Chủ nhật.
Nắng trời đã làm đủ phần việc
Không đổ bóng dọc lối đi ván gỗ
Hay dãy nhà tranh bỏ trống,
Một nhà thờ nhỏ đứng giữa
Với hàng chục mộ bia xám dựa vào nhau
Như thể chúng cũng biết rùng mình.
Một đêm, khi đang dần vào giấc ngủ,
Tôi thấy một dải sáng dưới cánh cửa
Chưa từng biết đến trước đây,
Với lòng sợ hãi và niềm mong muốn
Bước tới gõ nhẹ vào nó.
Trong một ngôi nhà tối, có một dải sáng
Dưới cánh cửa tôi chưa từng biết đến trước đây
Sáng lên và tắt mất, như thể
Họ đã tắt đèn và đang nằm thao thức
Như tôi đang đợi những gì sắp đến.
____
vi lãng chuyển ngữ “Grayheaded Schoolchildren”, “Late September”, “In a Dark House”,
từ tập thơ New and Selected Poems (1962-2012) của Charles Simic (nxb Houghton Mifflin Harcourt, 2013).