1.
em đến
mang theo cả mùa xuân
đặt vào lòng mùa đông lạnh giá
nỗi sợ hãi nép vào câu thơ
gã làm thơ giật mình đánh rơi cả nỗi buồn
2.
chỉ có những tia nắng là hồn nhiên
vẽ vàng lên mặt đất
em đến vỗ về trái tim hoài nghi
và nói rằng mùa xuân là có thật
3.
cỏ
bao nhiêu ngày vùi mình trong mưa bão
vẫn giữ lại trong lòng
chút nắng vàng mùa hạ
chút hanh vàng mùa thu
và hôm nay
như người tình đúng hẹn
nở hoa trắng cả ven đường
4.
tôi đã qua rồi thời đường mật yêu đương
chào đón em bằng trái tim cũ kỹ
chẳng biết
mình nên buồn hay vui
trong dự cảm
em sẽ mang đi
chút tĩnh lặng cuối cùng
5.
em đến như một lần lạc bước
nụ cười như thể đã đánh rơi
cỏ trong vườn không biết mình có thể xanh như những mùa xuân trước
vẫn hân hoan nảy lộc phía chân người
con chim chuyền vẫn vì tôi mà hát
dỗ dành cho sự lặng yên của những ngày hôm sau
6.
không có tổn thương nào cho một cuộc quy hàng
hai đôi môi sẽ nói với nhau về niềm vui
hai đôi mắt sẽ dạy nhau cách biết cười
làn da cũ sẽ học được cách biết hồng trong nắng
ta biết yêu người bằng tiếng nói của lặng im
7.
những câu thơ vẫn xanh
màu xanh của cỏ bao nhiêu mùa xưa cũ
vẫn tươi nguyên trong cả những muộn phiền
em cứ bước vào vườn
và em cứ vui
tôi và cỏ chưa từng ngơi nghỉ
làm trái thơm chờ chin giữa tay người
8.
và em cứ đi
như mùa xuân sẽ đi sang mùa hạ
tôi sẽ ở lại đây làm người chơi cuối cùng
giữ câu thơ và chờ em trở lại
cỏ vẫn xanh như mùa xuân năm trước
lòng tôi dọn tinh tươm ngày nguyên đán
9.
tôi sẽ đọc cho em nghe
những bài thơ viết trên lá me lá mận
ghi nỗi buôn tôi lúc ngắn lúc dài
kể cho em chuyện tình của đôi chim câu
sớm tối không dừng yêu nhau
để em biết tôi vẫn ngồi đây và nhớ
em như một bài thơ xa xôi
mỗi dấu chấm câu lại một bắt đầu
10.
này em
quên đi nỗi lo có giữ được nhau không
như chiếc lá chưa bao giờ giữ chân cánh gió
và cũng chưa bao giờ mất nhau
em cứ đi về phía mai sau
nơi những biềng cỏ xanh
thế nào cũng gặp lại nhau
màu xanh của mùa xanh năm trước
11.
đừng đau lòng vì một lần lỗi hẹn
thời gian không bao giờ rơi vãi ra ngoài yêu thương
những phút đợi chờ khi chuyến bay đến trễ
âm ỉ nuôi lớn nhau
ươm cho một bờ môi dần ngọt
là rượu thơm của cơn say của mai sau
ta đãi nhau qua những mùa đông u sầu
12.
ngồi đây ta bóp cho đôi chân đã mỏi
em đi chừng ấy chặng đường thương nhau
qua bao nhiêu mùa lá xanh lá vàng
trên vai người
đôi quang tình gian nan
giữ lại cho ta nụ cười những ngày tháng giêng
con tim ấm nồng những ngày tháng chạp
13.
buổi tiệc tẩy trần khi mặt trời đã về bên kia núi
lúc mà trời với đất đến gần nhau
chúng mình tặng nhau như những món quà
đêm đơm đặt bao nhiêu điều xấu hổ
cũng không thể che đi một tiếng cười
bóng tối không thể chận con đường của bàn tay đi tìm khuy áo
và rồi ta có nhau
14.
ta thức dậy lúc nửa đêm viết cho em câu thơ
nhưng câu thơ như một món quà
câu chữ tràn trên cả thịt da
câu thơ như một chiếc áo
che lên vết bầm em cào cấu
cũng là bài thơ em đã từng đánh dấu
giữa một đời buồn ta có nhau
15.
em ở từ đâu nói vọng về
nghe không rõ như lời của mưa
ta vẫn ngồi đây mà chép lại
lời của cơn mưa và của cả những cơn mê
giấu vào trong cỏ xanh mà giữ
để đọc cho em nghe một buổi quay về
16.
em
bài thơ ta đã từng không biết làm sao để bắt đầu
và bây giờ không thể nào dừng lại
mùi thịt da đã thành cây trái
lừng thơm khắp cả ruộng đồng
lúa thì vẫn đang thì con gái
ta hỏi người
ta có được phép già không?
17.
ta sẽ đi tìm em
cho dù là phải quá giang bất kỳ chuyến đò nào
mưa sắp tạnh mùa đông sắp cạn
ta xếp cỏ cây cho kịp mùa màng
để kịp theo em mà đi
rừng sắp xanh một vụ xuân thì
ta lại cõng em đi qua ngầm qua hói
18.
có một sự liên quan từ chỗ em ngồi
cho dù bây giờ em không còn ngồi đây nữa
em liên can đến từng phần cây cỏ
là một phần không thể thiếu của biềng xanh
tôi ngồi ngắm một chồi mai đang mẩy
như thể hôm sau em sẽ nở vàng
19.
em như một loài chim chẳng biết kêu lên tiếng chối từ
và sáng nay giữa vườn nghe chim hót
tôi nhận ra rằng em cũng liên can
như một lần dịu dàng em nhắn gởi
ở lại với em
phía trước chúng ta là địa đàng
20.
như người ta đặt tên cho những con đường
tôi đánh số lên những bài thơ
đánh số lên từng vết seo
từng mỗi dấu chân
từng mỗi dấu ngồi
để giữa những mất còn tôi biết của riêng tôi
giữa những con gió bấc già nua mùa xuân là có thật
21.
tôi gởi lại bài thơ trên môi người
này hãy hồng lên trong trời gió bấc
phía trước chúng mình là mùa xuân
cười lên em ơi
như thơ tôi đang gởi đi một tin mừng
mai tôi sẽ đến nơi
như tôi về tìm lại
bài thơ thơm tho đậu ở môi người
22.
gió chưa bao giờ kể công
vì mình đã góp phần làm nên nắng nên mưa
làm nên mùa cho cây thay áo mới
như ngày tôi lặn lội
tôi lại thèm đặt chân lên mặt đường
như câu thơ muốn thả mình trên trang giấy trắng
chờ nhau nghe em
lòng lại níu nhau về trừ tịch
23.
ta hình dung nhau
như người ta tìm kiếm
dấu vết thánh linh của ông già noel
gán thêm vào đôi mắt sự độ lượng của biển
cài thêm vào mái tóc sự miệt mài của những dòng sông
để rồi giữa chừng đêm ta giật mình không nhận ra tiếng gà
rơi vào giữa đêm lưu lạc
24.
xin rộng lượng như đêm và đất
bao nhiêu côn trùng
bao nhiêu mầm mới sẽ sinh sôi
hạ đôi quang gánh đã đầy kỷ tội
ta ngả lưng và tựa vào người
ta tựa vào nhau cài khuy áo mới
che nhau giữ gìn chút hơi nguội dần trong gió bấc
canh chừng ám toán bủa trong đêm
25.
không biết em đã tìm thấy em giữa những câu thơ ngả nghiêng này chưa
những dòng dặc dài ghi nhờ trên vỏ bao thuốc lá
cứ lỡ tay là rơi ra phía bên ngoài mùa xuân
ba mươi năm tôi đi và viết
tóc trên đầu đã nhuốm màu sương
mà câu thơ vẫn xanh non trong bàn tay em
nào ngồi lại đây với tôi buổi lòng thấy áo mới
.
Chiều cuối tuần được đọc những dòng thơ đẹp dịu dàng. Cám ơn anh.