Bài thuộc thể loại: Sáng Tác
ĐÔNG MIÊN

Separation của Edvard Munch
Tiếng chuông cửa vang lên lúc cây bút chì đang xuôi một đường kẻ trên mí mắt Miên. Điềm tĩnh, cô tiếp tục vẽ mắt, ngắm lại một lần nữa cho thật …
thơ Lê An Thế
Nửa đêm chữ theo tôi ra biển
rồi chìm xuống
Cái chết của một giấc mơ như thế
Cái chết của chữ như thế
Cái chết của người như thế
Buổi Chiều Áp Lễ

Lệ Hằng sinh năm 1948 tại Hải Dương, Bắc-Việt.
Di cư vào Nam năm 1954, khởi viết từ 1967.
Đinh cư tại Blue Mountain, Sydney, Australia từ 1989.
Tác phẩm đã xuất bản:
Thung Lũng Tình Yêu
Tóc …
set fire to… ♦ mùng chín tây
ngồi trên bàn hương án mới được đặt
lên ngày thơ
tôi hô “dọn
dẹp / đừng mở quyển sách
hãy mở cánh cửa sổ!”
BONNIE and CLYDE*

Chỗ ngồi ăn bánh khọt uống nước dừa tươi là một bàn thấp với hai ghế kê dưới tán cây sao, sát rào chắn vạt cát bên dưới. Thú vị thật. Sóng rì rào, gió hiu hiu, nước chấm cay cay, bánh khọt giòn giòn, nước dừa ừng ực ngòn ngọt. Xa xa có bóng thuyền viễn xứ. Thỉnh thoảng rất cần tung hê mọi thứ, buông người nhẹ dạ nghe theo lời ông bạn cố tri – người vừa tự thú độc thân sau ly hôn tập ba
Điệp Khúc
Quê Bến Tre, Cao Bình Minh tên thật Tô Văn Minh sinh năm 1953 học Trung học Nguyễn Đình Chiểu, Kiến Hòa, rồi Đại học Văn Khoa Sài Gòn khóa 71-73 và Quốc gia Hành …
bội thực

Chó mèo nhân tiện hân hoan theo chủ. Nam thanh nữ tú lại hẹn hò, nay có thêm tiêu chuẩn thẻ xanh thẻ đỏ. Nguy cơ tái bùng dịch thật khó tránh. Sẽ là một chu kỳ khép kín nếu ai cũng hồi sinh bằng cách chui vào chỗ chết. Nhưng trách sao được?
người đàn bà và con cọp
Trên thực tế thì con cọp và người đàn bà đã yêu nhau.
Người đàn bà chỉ con cọp cách thiền định và giả dạng làm người. Nàng cũng học được từ con cọp cách đi đứng êm như nước chảy, lối yêu dã man và nhiều thứ nữa của loài cọp.
Mắt Hổ

Đang đi tao bỗng dưng cảm thấy hình như thằng kia không có bên cạnh mình. Tao quay qua bên trái. Không thấy nó đâu. Rồi quay qua bên phải. Cũng không thấy. Hơi ngạc nhiên tao kêu lớn: ‘Knor… Mày ở đâu?’ Và rồi một cái giọng ồm ồm cất lên…
Viết, trong bóng rợp của người cha

Hồi đó tôi chưa viết văn, chưa hề có truyện nào đăng trên báo, chỉ thỉnh thoảng viết một truyện ngắn đưa ông xem và ông rất thích. Nhưng chính qua những lần nói chuyện như thế mà chúng tôi thấy rõ mối đồng cảm giữa hai bố con trong văn chương. Tuy thế cha tôi không hề khuyến khích tôi đi vào con đường văn của mình, mặc dù hồi đó ông đã khuyến khích vài cây bút trẻ trở thành những nhà văn có tên tuổi.
Ngôn Ngữ ♦ Định Nghĩa Thơ ♦ Sự Im Lặng…
Là
những lọn tóc những ngón tay những khoảng trống em bỏ lại
ngôn ngữ thay vào
thế giới tôi thành chỗ khác
Quán hớt tóc

Quán hớt tóc là nơi bọn thanh niên trong làng tụ tập tán dóc, bàn chuyện chiến tranh hòa bình, các nhân vật Xuân thu Chiến quốc, chuyện cô nào sắp lấy chồng, phim cao bồi Viễn Tây, mùa khoai mùa lúa, chuyện đi quân dịch, vui buồn thi cử. Khi tôi còn bé, mỗi tháng phải trình diện quán ấy một lần, lệnh của ba tôi.
Thư Cho Bà Nội Ở Thiên Đàng

Nhưng buổi sáng hôm ấy con đã không tiêu năm đồng bạc của bà nội vào hàng kẹo kéo, con đã không dùng đồng bạc giấy màu đỏ có những chữ Ngân Hàng Quốc Gia Việt Nam và con số năm tròn trĩnh vào bất cứ hàng quà nào hết.
Nằm trong phòng cấp cứu, nghĩ về chị

Người y tá trở lại rút máu thêm lần nữa, nói để thử xem có dấu vết bị đau tim. Tiếp theo là anh chuyên viên EKG vào đo nhịp đập của tim thêm một lần nữa.
Tôi ở trong phòng cấp cứu như vậy đã khoảng ba tiếng. Dù vậy, chị vẫn kiên nhẫn đâu đó trong phòng với tôi.
nhưng ngọn lửa trong quần tôi vẫn bừng lên cơn đắm đuối mặt trời
Tôi như cây sung không mặc quần mọc lên từ lòng đất tăm tối
như sự mù chữ hồn nhiên của cha tôi
như tiếng quát tháo bực bội của mẹ tôi
núi sông này không đợi

không tay ba tây bá
không khóc đọc thơ người đã thấy
không nấm đất tiện đường
Một thời điêu linh (kỳ 4/4): Đồi Dó – Núi Dài
Anh nhớ được điểm thiếu sót mà anh phân vân khi bước vào thư viện là bộ tộc đã cứu anh không hề có chữ viết hay sách vở gì liên hệ. Thư viện là một cách nói về một bảo tàng lịch sử được vẽ hay điêu khắc trên đá của tiền nhân. Đối với thế giới hiện hành, bộ tộc kia chỉ là biểu tượng, tổng hòa giữa hai yếu tố ảo và thực. Lúc này, Hậu nhớ lại điển tích “Giấc Hòe” hay “Giấc Kê Vàng” mà anh đã học từ những năm trung học rồi tự hỏi, “Ngay lúc này đây, có thực hay cũng chỉ là ảo đối với một chiều kích không thời gian khác?”
một thời điêu linh (kỳ 3/4)- Xứ Khỉ: hàng cây thiêng, thư viện đá

Hậu không hề có ý niệm về một thứ thư viện kiểu như thế này của một bộ tộc. Thực ra, khi yêu cầu đến đây, lòng Hậu chỉ muốn biết mình đang ở đâu và sự tồn tại của mình có xuất xứ như thế nào? Dường như anh đang sống trong một chiếc khung thời gian lẫn không gian hạn chế. Cái bắt đầu là chỗ xuất phát. Hậu nghĩ rằng mình đang hiện hữu nhưng cũng rất mơ hồ về nguồn cội.
Cái hộp giấy

Chạy thêm một quãng, lần này một chiếc xe hơi thể thao màu trắng ghé sát vào, chậm lại, cô gái ngồi trên ghế trước bên phải quay hẳn kính xuống, la: Cái hộp! Cái hộp của mày trên trần xe! Tóc cô quấn cao, ngấn cổ cao, môi son đỏ chói, tôi giật mình tạt vào lề…
một thời điêu linh- Xứ Khỉ (kỳ 2/4)

Xứ này là xứ nào, có những con người như thế này và hỏi Hậu như thế kia. Anh là người Việt cổ còn sót lại? Lúc này tự dưng Hậu nghĩ mình đang ở trên một sân khấu trình diễn kịch vì những sự việc diễn ra rất lớp lang và đầy kịch tính. Đêm đến, Hậu phì cười trên chiếc giường đá. Giữa họ và anh: ai cổ hơn ai? Tôi cổ sao không còn chút lông lá trên thân thể. Thời gian làm rụng lông
Thư Cuối Năm Gửi Bạn Đã Đi Xa
Chỉ còn mấy hôm nữa là hết năm, chị biết không? Cuối năm ở thành phố này, hôm nay, tuyết lông ngỗng bay đầy trời, nhưng không bám lại, những cánh tuyết tan ngay khi …
Một Thời Điêu Linh–kỳ 1/4
Sông núi với chúng tôi là một. Không có ý niệm riêng lẻ phạm trù giữa chúng tôi và sông núi. Rừng núi, đất đai và chúng tôi là một thực thể duy nhất. Bởi thế, dù chúng tôi có chết, sông núi sẽ tự động chuyển giao cho thế hệ con cháu chúng tôi và bổn phận chúng nó là phải tiếp tục bảo vệ núi sông, vì cha mẹ ông bà tổ tiên chúng nó đã hóa thân vào thứ di sản muôn đời này
Đêm Ba Vua | Câu Truyện Mùa Giáng Sinh

Con muốn được làm tình với nàng lần đầu tiên, ngay trong ngày mà các Ngài giáng thế để làm Ba Vua và khiến tất cả chúng con phải trầm trồ ngắm nhìn những món quà tuyệt diệu mà các Ngài mang xuống vào buổi sáng của ngày 6 tháng Một.
Thơ Lê An Thế
Giữa thành phố như một bàn nhậu khổng lồ
Tôi phù phiếm tức tôi hiện hữu
Và máu nước mắt hoặc mồ hôi
Cũng có thể chỉ là hàng giả
CHƯA CÓ TỰA ĐỀ | UNNAMED

Mùa đông. nốt chữ nhọc, thơ gầy
tôi.tôi. tôi. hát như rung chuông
răng. hàm, nhịp đánh tuồng. ọ cạp
phiên khúc phía bên kia thiên đường
Winter. the struggling letters, the sparse poetry
me . me. me. singing like a bell, shivering
teeth. jaw, the dramatic beat. snapping
at a verse on the other side of paradise
NHỮNG KẺ GIẾT NGƯỜI

Chĩa ngón trỏ vào bức hình lão già treo trên tường, hắn làm động tác bóp cò. Bùm.
Thế giới này, có quá nhiều kẻ đáng chết. Nhưng giết người là việc của các vĩ nhân. Điều hắn muốn chỉ là chĩa ngón tay trỏ vào một ai đó. Bùm.
Ván cờ cuối năm

trong sự lừa dối vào giọt nước mắt tia
mông khóc phù hợp với rạn nứt
dấu át đem phước không tì vết
đến một mảng thạch cao kết cấu
Con Trai Bác Thợ Mộc

Hôm nay sẽ là phiên xử người đàn bà gian dối, người đàn bà ngoại tình. Người đàn bà ấy chẳng xa lạ gì với tôi, người đàn bà ấy cũng chẳng xa lạ gì với vợ tôi, vì vậy vợ tôi dặn tôi ném đá trật ra ngoài. Người đàn bà ấy đáng tội chết. Tôi xốc cái túi vải trên vai.
Bình Luận mới