Bài đã đăng của Lê Sông Văn
Sau ca mổ
Bác sĩ bảo: đi bộ tốt cho sức khỏe
nhất là khi vừa ốm dậy
Tôi tự lôi mình vào ánh sáng
lặp lại nhịp điệu bước chân
vá mặt đường loang lổ
Cái cớ
Tôi vừa nhận ra sự vắng mặt
của một bàn tay đang nắm
Nhét trống trải vào chữ nghĩa
giấu lưỡi dao dưới gối
Phỏng vấn họa sĩ Nguyễn Trung, ‘Có thay đổi, nghĩa là anh vẫn-còn-sống’
Vậy là nảy ra trong tôi ý tưởng về “Blackboard.” Mội hồi ức về tuổi thơ, thuở còn bị ám ảnh về nỗi lo sợ phải “lên bảng,” cái bảng đen ngự trị toàn lớp học những năm tiểu học, những năm trung học lúc nào cũng lù lù như đe dọa mình.
một cuộc hẹn
Buổi chiều đã thẫm màu. Lâu rồi tôi không chứng kiến cái khoảnh khắc nối tiếp của buổi chiều và bóng đêm như thế này. Một vệt sáng yếu ớt còn sót lại trên bầu trời để báo hiệu sự mất hút kế tiếp. Thì ra nó uyển chuyển đến thế đấy.
Ella in Berlin
Mùa hạ đến rồi đi. Nhưng mùa hạ sẽ không mất. Như tình yêu, như gặp gỡ, và như cả rạn vỡ, ly biệt. Như cái dĩa nhạc Ella in Berlin tôi đang cầm trong tay, ngày xưa trên con phố này, đã có một cô gái cầm tặng cho một chàng trai.
Tháp Gãy
Nhưng cuộc sống vợ chồng cũng chẳng khiến tâm hồn tôi yên ổn. Vấn đề là ở chỗ tôi. Có cái gì đó thiếu chất quyết định trong tôi, dù nhìn bề ngoài có vẻ như tôi là người hoàn toàn độc lập, dứt khoát, luôn lao vào đời sống và chọn lựa cách sống theo ý riêng của mình. Đôi lúc tôi nghĩ mình như một con tàu trôi đi mải miết, và trường học, công việc, hôn nhân như một bến đỗ tôi vô tình tấp vào, chứ không phải do tôi chọn lựa, hay là mục đích gì to lớn cả. Tôi chỉ lướt qua bề mặt của cuộc sống
Số mệnh
Có ai đó đang ở cạnh tôi. Tôi quay mặt nhìn tấm gương. Một người nữa vừa xuất hiện, ngồi sát tôi, lập lại những động tác của tôi một cách hoàn hảo. Có bao giờ căn nhà này lại có người cùng làm một việc gì đó sát cạnh tôi, lại vào buổi đêm khuya khoắt như thế này.
Chuyến Tàu Cuối Năm
Tôi sống trong căn nhà bọc bằng một loại tôn, mang màu xám nhạt của sắt thép. Căn nhà dài và ốm như một toa tàu lửa, lại gần trạm xe điện, lúc nào cũng …
BAY ÐÊM
Tôi không phụng sự ai, tôi phụng sự giấc mơ của mình, và tự tìm cách bay lên.
Năm mười tuổi, một buổi đêm thức giấc, tôi bước ra vườn, cảm thấy lưng mình nứt ra một đường xẻ ở giữa, chạy dọc gần xuống eo, rồi từ đó mọc ra một đôi cánh. Vậy là tôi trở thành người bay.

Bình Luận mới