Trang chính » Các Số Da Màu định kỳ, Da Màu số 18, Sáng Tác, Truyện ngắn Email bài này

Điểm Tâm Ở Nữu Ước

Đông và Thảo vừa bước ra khỏi phòng thì trời rắc mưa nhẹ. Thảo chặc lưỡi:

– Lúc nãy nắng còn le lói.

Đông đùa:

– Thời tiết xứ này không phái tính, lúc đực lúc cái, khó lường.

Thảo thở ra:

– Trời tháng tư mà anh.

Hai người men theo hành lang hẹp, ra bãi đậu xe. Mưa như rẩy bụi lên những chòm cây, không đủ ướt khoảng sân tráng nhựa. Đông bảo Thảo đứng chờ dưới mái hiên, chàng sẽ lái xe tới. Thảo nép người vào vách tránh mưa. Một cơn gió hắt ngang, mang theo những hạt nước bám lên ống quần nàng. Thảo nhìn xuống. Bàn chân móng hồng nhú ra mũi giày hở. Những ngón chân mà Đông thường khen đáng yêu và ngọt như mật. Thỉnh thoảng chàng lại kề môi lên. Chợt Thảo sửng người nhớ tới đã có lần con bé Thảo cầm chiếc dép con đứt quai, ngồi khóc lặng lẽ trong góc tối vo ve muỗi. Một con đậu lên lưng bàn chân. Bé Thảo nín thở chờ cho nó hút máu no nê mới nhẹ tay đập. Xác muỗi dập máu loang ra lòng tay, trên mu bàn chân. Thảo ngửi mùi máu tanh lợm, lòng dấy lên cảm giác khó tả. Chiếc dép mẹ mới mua, Thảo không nhớ đã nghịch ngợm thế nào, làm đứt quai, bị phạt quì trong góc nhà.

Đôi dép cao su nhiều màu bỗng nhiên hiện ra trí Thảo trưa này. Chiếc bóng quá khứ còn lẽo đẽo. Méo mó, không toàn vẹn. Nó gợi trong lòng Thảo nét mặt cực kỳ hốt hoảng của người đắm thuyền, ngoi ngóp hai bàn tay quơ vẫy vô vọng trên mặt nước. Thỉnh thoảng, chiếc bóng lại trở về đè nặng giấc mơ nàng.

Đông chở Thảo ra phố dạo ngắm. Thảo không có ý mua sắm gì. Ngang qua một văn phòng du lịch, Đông níu Thảo dừng lại. Thảo thắc mắc:

– Anh định đi đâu à?

Đông chỉ vào bảng quảng cáo của một hãng hàng không, cười:

– Không, thấy lời quảng cáo hay hay.

Thảo nhẩm đọc: “Điểm tâm ở Nữu ước, dạo phố ở Paris hay ăn tối ở Hương cảng. Chúng tôi sẽ đưa quí vị tới đó”, rồi ngần ngừ:

– Lúc này em không muốn đi đâu.

– Em không thấy, “điểm tâm ở Nữu Ước” là chuyện lãng mạn trưởng giả sao?

– Anh làm em nhớ tới cuốn phim “Breakfast at Tiffany“.

– Cái đó là lãng mạn tiểu thuyết. Anh không phải là chàng văn sĩ nghèo, còn em không phải gái làng chơi. Chúng mình bình thường và tầm thường như đám đông.

Thảo kéo tay Đông lôi đi. Nàng kêu thầm, không, đời sống em không bình thường, suy nghĩ em không bình thường, trong em có mầm bạo động, quá khứ nổi loạn, tương lai rình rập, còn hiện tại tạm bợ như một chỗ trú mưa.

Giữa trưa, hiệu ăn đông người. Đông và Thảo chờ một lát mới có bàn trống cạnh cửa kính trông ra vuông sân trước thư viện thành phố. Trước cửa chưng hai chậu đất nung trồng cúc trắng. Những bệ tử la lan tím vàng trên các ô kính loang loáng mây trời. Vài con bồ câu nhốn nháo bên bể nước phun. Đông ăn xong ổ bánh nướng kẹp thịt, nâng ly hút một ngụm sữa dâu tây, rồi cất tiếng:

– Chỗ anh ở là một chung cư mới xây vùng ngoại ô nhiều thiên nhiên hơn ở đây.

Thảo chớp mắt:

– Bao giờ anh dọn nhà xong?

– Còn bề bộn lắm.

– Để em tới giúp anh một tay.

– Chưa cần.

– Em muốn tới đó một lần cho biết.

– Khi nào nhà cửa tươm tất, anh sẽ mời em tới khánh thành tân gia.

Thảo nói như trách:

– Hình như anh muốn giấu em chuyện gì?

Đông nhón lấy cọng khoai chiên trong bọc giấy của Thảo, hắt giọng cười:

– Con yêu râu xanh và cánh cửa khoá kín.

Thảo chép miệng:

– Lại tưởng tượng. Anh và Max là hai bờ vực.

– Còn em là hố thẳm giết người.

Rồi giọng Đông trở lạnh:

– Mỗi khi nghĩ tới Max, anh lại mang mặc cảm.

Thảo cầm khăn giấy lên chặm môi:

– Người mang mặc cảm phạm tội là em, không phải anh. Hơn nữa, em chưa hề giấu Max chuyện gì. Em đã nói với anh nhiều lần, giữa em và Max chỉ còn cái nghĩa. Max đã lớn tuổi, em coi ông ấy như một ân nhân.

Đông quay mặt ra hướng cửa, lẩm bẩm:

– Anh biết, anh biết chứ.

Rời quán, Đông và Thảo bước chậm sang khuôn viên thư viện. Nắng hắt thấp thỏm trên chòm cây rậm lá. Bóng mây bảng lảng trên những khung kính ngăn nắp. Hai người ngồi xuống băng ghế. Vài con chim sẻ líu ríu tranh mẩu bánh mì với lũ bồ câu, buông tiếng lạc lõng trong không gian huyên náo. Đông và Thảo cùng im lặng, mỗi người mỗi ý nghĩ riêng.

Tiếng mưa đêm qua gõ nhịp trầm buồn vào cửa kính còn rõ nét trong trí Đông. Đèn sân ngoài quán trọ hắt vào khe màn luồng sáng xanh xao, ẻo lả. Đông úp mặt xuống ngực Thảo. Tay nàng bấu gáy chàng. Cảm xúc bất ngờ như sóng, lúc bập bềnh lúc hung hãn. Hương tóc và thịt da Thảo toả ngọt đằm. Hơi ấm kích thích thân thể Đông. Chàng đã chết ngộp trong cảm xúc ấy nhiều lần. Móng tay Thảo cào rát bỏng đáy lưng chàng. Đông nấc tiếng hoan lạc khó cưỡng. Mồ hôi rịn ra chân tóc. Tinh chất của hai người hoà vào nhau trong rung động tê điếng. Mưa rầm rập xối xả, lửa nham thạch phún sáng, đất oằn oại nứt khe. Đông thấy mình mất biến vào thinh không. Thịt da trống rỗng. Hai lõm mắt toang hoác, thất thần nhìn suốt bản năng cảm xúc. Những đối tính hiện ra trùng trùng. Tuyệt diệu và nhơ nhuốc. Đỉnh nhọn và đáy sâu. Rõ rệt nhất là cảm giác chán chường sau đó. Đông nhấc người nằm sang bên. Nhịp thở còn rành rành giao động. Thảo dịu dàng úp má lên ngực Đông, tay mân mê mấy sợi lông quanh đầu vú chàng. Hai cánh tay Đông gối dưới gáy. Mồ hôi chàng nồng nàn, ngòn ngọt. Cái mùi đã làm Thảo ngất ngây, khao khát như kẻ nghiện.

Đông nằm như thế, lắng nghe tiếng mưa lách tách ngoài hiên. Chàng nhớ tới hiên nhà lát gạch đỏ miền quê ngoại. Tháng tám, chiều nào cũng mưa. Mưa xối bầm dập lên vườn vú sữa. Mưa tạt nghiêng vào cặp voi sành chưng hai chậu bùm sụm tỉa ngọn. Mưa lào rào xuống mái lá gian bếp sau nhà, lơi lả khói cơm chiều.

Đêm xanh tràn lan. Chất nhờn còn sót rỉ dưới bụng. Đông nghiêng mặt, nghĩ mông lung về một miền đất và những người thân đã xa. Ngẫu nhiên nào xui chàng gặp lại Thảo trên xứ lạ. Nhiều năm rồi…

Thảo đặt tay lên đùi Đông, hỏi:

– Về chưa?

Đông ngơ ngác như được đánh thức từ giấc ngủ trộm:

– Mấy giờ rồi?

– Sắp chiều.

Đông vươn vai:

– Em sắp đặt chương trình gì cho tối nay?

– Tuỳ anh.

– Đi ăn, xem phim hay đi nhảy?

Thảo nhún vai:

– Em sao cũng được.

– Không có sáng kiến gì à?

Thảo lắc đầu:

– Không. Hay mình ngồi nhà, xem truyền hình cho tới khuya rồi đi ngủ.

– Em sao vậy?

– Hơi mệt. Nhớ nhắc em điện thoại cho Max.

– Tối nào em lại chẳng gọi, cần gì nhắc.

– Max bị chứng mất ngủ. Em nấu nhuỵ sen cho uống, ông không uống được, bảo đắng. Em nấu ạc-ti-sô làm nước giải khát. Sau vài lần ông ngủ được mỗi đêm đôi ba tiếng, nhưng hay đi tiểu vặt.

– Lúc trước mẹ anh thỉnh thoảng lại mua tổ yến về chưng với đường phèn cho cha anh ăn.

– Cha anh bị bệnh gì?

– Không biết, mẹ nói ăn cho mát.

Thảo đứng lên. Gió hất tóc nàng loà xoà vướng má. Hai người sánh vai bước chậm giữa đám đông ngược xuôi. Thảo thầm thì vào tai Đông:

– Max có một vài thói quen lạ. Đôi lúc ông thức giấc giữa đêm, qua lại hàng giờ ngoài hành lang. Hỏi để làm gì, ông bảo có chuyện cần suy tính. Lại có những khuya trăng sáng, ông khoác áo ra ngồi ngoài hiên. Người ta phơi nắng, còn ông phơi ánh trăng. Nhưng Max không hề làm phiền em. Thoạt đầu em còn hoang mang, riết rồi quen. Em và Max sống kề cận nhau như hai người bạn cùng phái. Em mang ơn Max, vì ông cho em những tiện nghi vật chất. Max chiều chuộng em, vì em chịu khó san sẻ cùng ông những ấm lạnh cuối đời. Tội nghiệp Max, từ lâu rồi ông không còn bản năng đàn ông.

Thảo thuật đi thuật lại điều này cho Đông nghe đã nhiều lần, vậy mà lần nào giọng nàng cũng xúc động đứt quãng. Đông hỏi khẽ:

– Tình cảm của em dành cho Max như thế nào?

Thảo ngước mặt, vén tóc vắt sau vành tai, giọng ráo hoảnh:

– Em yêu Max như thứ dục tính cấm kỵ giữa cha và con.

Đông kêu lên:

– Không, em là thứ đàn-bà-trẻ-con, là cô bé lọ lem tân thời. Em là người làm xiệc, đi trên lưỡi dao sắc.

– Sai, em là đứa con gái vong quốc. Em mang dòng máu nô lệ người ngoài. Em là con điếm có giấy tờ hợp pháp. Nhưng em vẫn còn nặng nợ quê hương. Món nợ tổ tiên gia đình, nợ đất, nợ trời, nợ xóm làng, nợ luống rau, cọng cỏ, bao giờ em mới trả xong?

Đông cảm động. Chàng luống cuống dừng chân giữa dòng người. Bên hè phố, người nhạc sĩ rong đang thổi điệu kèn blues da đen. Vòng cung người vây quanh. Những khu phố lạ tồi tàn chập chờn trong trí Đông. Châu Mỹ La-tinh, New Orleans và Nữu ước. Không phải đại lộ thứ năm có con điếm Golightly dạo ngắm nữ trang mỗi sáng sớm. Cũng không phải những thân người ruồi bu nằm chờ chết đâu đó tận Phi châu. Mà là những vùng đất không hiện hữu. Nơi con người không còn những phân biệt. Nơi chàng và Thảo không phải ngày đêm dằn vặt với mặc cảm phạm tội. Đông rợn người nhớ lại tiếng kèn đồng não nuột năm xưa trong một quán nhạc đêm nơi thành phố cũ, khi chàng dừng chân bên hè phố. Ánh đèn tái ngọn toả xuống sạp thuốc lá lẻ. Tiếng thuỷ tinh loảng xoảng trên vỉa hè đá xanh. Vòng tay vũ nữ khép lại bên vũng tối hiên nhà. Lần đầu tiên nghe tiếng kèn rã rượi, chàng đã bi quan nghĩ tới cái chết.

*

Max chậm rãi nhồi thuốc vào ống điếu. Nét mặt ông bình thản, cử chỉ ông điềm đạm. Thảo đi lấy cho ông chiếc gạt tàn. Max ngước mặt. Màu mắt ông trong xanh, lạnh nhưng gợi cảm. Chuôi mắt gấp nếp, chẻ ra hai thái dương. Chân tóc trắng mềm sợi, liền lạc với bộ râu quai hàm.

Max bật lửa mồi thuốc. Hương thuốc ống thơm đằm đằm. Thảo dọn bàn ăn, mang ra cho ông một chung rượu táo. Max vuốt nhẹ lưng tay Thảo, mềm giọng:

– Bàn tay em nhỏ nhắn, trắng hồng dễ thương quá.

Thảo cười không nói, vừa dợm chân thì ông đã níu lại:

– Em ngồi xuống, tôi có chuyện bàn.

Thảo ngồi đối diện, nhìn đăm đăm vào mắt chồng. Nàng thấy ra biển và nắng, nhận ra cả hương sắc của lòng nhẫn nại từ ái.

Max thong thả:

– Mấy hôm em vắng nhà, có Lisa tới chơi, dẫn theo thằng con trai năm tuổi. Cô ta gửi lời thăm em, rồi lên tiếng bóng gió về tính hiếm muộn của tôi. Trong ba anh em, nó là đứa biết rõ hơn ai hết về khả năng sinh lý của tôi. Nó nói thế, có ý nhắm vào phần gia tài sau khi tôi chết.

Thảo siết chặt tay Max. Tay ông lớn, thô tháp, Thảo không thể khép trọn. Nàng thở dài:

– Đã có lần Lisa tỏ ý cho rằng em nhận lời làm vợ ông chỉ vì mớ sản nghiệp này.

Max đanh mặt:

– Ngôi nhà, miếng đất, đâu có gì nhiều. Thảo…

Max ngập ngừng. Thảo vuốt nhẹ lưng tay ông vàng hoe lông. Max nhỏ nhẹ tiếp lời:

– Em hãy cho tôi một… một đứa con!

Thảo bối rối rút tay về, hai mắt mở lớn. Màu xanh tia nhìn Max tha thiết như đại dương sâu, man rợ, không một hứa hẹn nào sôi nổi. Thảo lúng túng:

– Em chưa hiểu ý ông.

Max điềm tĩnh:

– Em xin Đông một đứa con cho tôi. Tôi muốn sau khi tôi chết, ngôi nhà này sẽ thuộc về em, rồi con em, hiểu không?

Thảo lặng thinh, đứng lên chậm chạp dọn dẹp bàn ăn. Đề nghị của Max như một chấn động phá vỡ mặt nước tâm tư nàng bình thản bấy lâu, dẫu chỉ là thứ tĩnh lắng chờ gió lớn. Max độ lượng chấp thuận chuyện giữa nàng và Đông, không chút phiền hà. Vì lẽ đó, đôi khi Thảo cảm thấy bất an. Nỗi bất an càng lớn khi Thảo trở về từ những buổi hẹn với Đông, thấy ngoài hiên một chậu hoa vỡ, hay chồng ly dĩa không người rửa bày bừa trong bếp. Nàng tưởng tượng ra điều kỳ quái, rằng chính Max đã vung gậy đập vỡ chậu hoa vào một khuya khó ngủ. Ảo tưởng này bám lấy Thảo như đốm sáng lạ lùng đã có lần bốc cháy tâm tư nàng trong cơn tình tự với Đông. Nàng đã kêu lên, Đông, trời ơi, em đang cháy. Đông nghĩ đó là lời thôi thúc, càng gắng sức chiều chuộng. Thảo ứa nước mắt, phân vân đo lường từ tâm của Max với tình yêu của Đông.

Thảo không cho Đông biết ý định của chồng, lẳng lặng ngưng dùng thuốc ngừa thai.

*

Chỗ trọ của Đông nằm ở tầng bảy một chung cư mới xây, chỉ mới lác đác vài gia đình dọn vào. Đông gọi đó là “cõi lưng chừng trời”. Nhà hai phòng, có bếp và phòng tắm riêng. Thùng cạc-tông ngổn ngang khắp nơi. Đông dọn tạm một góc làm chỗ ngủ. Giường là ba tấm nệm ghép lại. Trên bệ cửa, chậu trúc bonsai vàng lá. Đông bảo, chắc chết. Thảo tỉ mỉ ngắt lá khô, tỉa nhánh, dặn dò Đông chăm tưới nước. Sau vài lần thăm viếng, đã thấy chậu cây nhú lộc xanh. Đông tủm tỉm, nhờ anh thỉnh thoảng tiểu vào đấy. Thảo trợn mắt, thôi đi, công em ngắt lá tỉa cành…

Những khi ngồi ngắm chậu trúc con, Thảo thấy ra vài điều ngộ nghĩnh. Trong mầm lá ấy có nắng và mặt trời, có nước và sông, có đất và đại địa, có mạch sống rạo rực, luân lưu vòng chân lý cuộc đời. Nàng băn khoăn về sự có mặt của mình. Những dun rủi nào khiến nàng không những gặp Max nơi đất lạ, mà còn nối lại tình cũ với Đông? Điều này liên quan gì tới cái sống phục hồi của bụi trúc con? Tình yêu dẫn tới nhục dục hay dục lạc thăng hoa tình yêu? Những thắc mắc rối rắm này và ước muốn táo bạo của Max đã bắt Thảo luôn nghĩ tới Max khi kề cận bên Đông. Thân thể Đông gọn gàng, săn chắc, hâm hấp sinh lực. Chàng có thể kéo dài để chờ Thảo. Lúc từ tốn dịu dàng, lúc vật vã chiếm đoạt, những động tác của Đông như thời tiết bốn mùa đổ xuống mặt đất da thịt Thảo. Nàng hứng lấy với cảm giác tần ngần giữa này kia, trong ngoài, mê đắm bên Đông mà miên man nghĩ tới vòm ngực và khoảng bụng rậm lông của Max. Những cái hôn nhột râu khi Max cúi mặt xuống thân thể nàng. Ông rên rỉ, tôi yêu làn da trắng ngà, hai gò ngực mum múp, hóp bụng mềm mại và cặp mông vun đầy của em. Thảo nghiến tay vào bờ vai bò mộng của Max. Nàng run rẩy trông mưa xuống, mong nắng lên, chờ bão dậy, nhưng Max chỉ có thể tới đó. Thảo cong người lọt vào lòng Max nằm nghiêng. Một tay ông úp lên bụng nàng, ngón xoay xoáy lõm rún. Người Max toả ấm dễ chịu. Thảo soi mắt vào bóng tối. Kỳ lạ thay, khi nằm bên Max, nàng không hề mơ tưởng tới Đông.

Buổi tối, không biết Đông loay hoay thế nào làm cháy cầu chì. Hai người ngồi ăn bánh mì thoa bơ, uống vang đỏ bên ngọn nến con. Đông gợi chuyện:

– Có khi nào em hối hận?

– Chuyện gì?

– Em hay trả lời bằng cách hỏi ngược lại.

Thảo nhướng mắt:

– Không thể gọi là hối hận, mà là hối tiếc. Em có những vay mượn chưa trả.

– Em nợ ai, những gì mà không chịu trả?

Thảo đặt mẩu bánh xuống dĩa, mắt long lanh:

– Đã nói anh nghe nhiều lần rồi, em nợ đủ thứ.

Đông chồm người, vỗ nhẹ vai Thảo:

– Em khùng quá.

Thảo miên man:

– Biết là nợ mà không hiểu phải trả làm sao, bao nhiêu và khi nào thì xong. Không phải chỉ mình em mang nợ, cả anh và mọi người khác. Có điều anh và họ không nhận ra đó thôi.

Đông bỡn cợt:

– Còn anh, em không nợ thứ gì sao?

– Có chứ, một thứ thực tế nhất. Em đang trả đây.

Đông rót thêm rượu ra ly. Hai người cụng ly trước khi uống. Thảo mềm lòng nhớ tới Max. Lúc này, chắc ông đang ngồi ăn tối trong góc bếp. Một mình. Nàng liên tưởng những thói quen của Max. Bánh mì nâu, bơ lạt và thịt nguội un khói. Bia hay rượu vang kèm một chung rượu táo. Thuốc ống vố sau bữa ăn. Rồi sau đó, ông dạo bước ngoài vườn đêm trước khi vào giường nằm. Bước chân ông chậm chạp, nương nhẹ như sợ làm đau đất. Sống lưng cong như chất nặng những suy tư. Thảo mơ hồ thấy ra trong ông những thịnh suy, mâu thuẫn và hoại diệt của kiếp người.

Đông giơ tay nắn nót lệ nến nhỏ mềm xuống dĩa con. Màu đỏ khiêu khích. Chàng nói, không nhìn Thảo:

– Hôm nay em làm sao ấy.

Thảo nhỏ nhẹ:

– Em chờ.

– Chờ gì?

– Chờ thay đổi.

– Cái gì mới được?

– Không biết, chỉ cần mọi sự không giống như bây giờ.

– Anh có cảm tưởng, em đang chán.

Thảo cười ra tiếng:

– Đời em ít rủi nhiều may, chán sao được.

Đông nhăn mặt:

– Em khó hiểu và bí ẩn như một pho kinh.

Thảo bước sang ngồi cạnh Đông, tựa đầu vào cánh tay chàng:

– Tắt nến đi để ngắm ánh sáng của đêm!

Đông thổi nến vài lần mớt tắt. Ngọn lửa uốn éo như cầu cứu. Làn khói yếu tan loãng vào bóng tối nhàn nhạt. Có những nguồn sáng mỏng, thoi thóp phát ra từ hiên nhà bên cạnh, từ muôn trùng tinh tú trên cao, từ trái tim nô nức của Thảo. Nàng thấy lại chấm sáng huyền diệu đêm nào đậu trên mầm non chậu trúc con. Đốm sáng chứa lân tinh, rực lên như đầu ngọn nhang. Thảo run rẩy nhận ra đó là sức sống, là tinh lực, dẫu mong manh nhưng vẫn tiềm ẩn đó. Của Max.

Thảo trịnh trọng cởi quần áo cho Đông, cho mình, rồi khép nép nằm xuống tấm nệm chật, giữa mớ cạc-tông và chồng sách báo bừa bãi. Nàng nâng tay Đông áp lên ngực. Thịt da nàng hân hoan trổ đoá. Chân nàng mở ra cho Đông lách vào. Ấm áp bứt rứt. Man dại thú vật. Giác quan nàng trở nên lạ lùng, cảm nhận trong mồ hôi Đông có lẫn mồ hôi Max, trong thân thể Đông có ẩn thân thể Max, trong cường tráng Đông có suy diệt Max. Thảo đón lấy mầm sống của Đông truyền sang, biết rằng đứa con sẽ tượng hình trong bụng mình là kết tinh của tình yêu độ lượng Max.

(tháng 4.1997)

 

 

bài đã đăng của Ngô Nguyên Dũng

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

2 Bình luận

2 Pingbacks »

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)