Rồi, cái ngày ông không chờ đã tới. Ông được sở hành chính thành phố thông báo, việc làm của ông bị cắt bỏ vì ngân khoản thiếu hụt. Từ đó ông thất nghiệp.
Tuy vậy, theo thói quen nghề nghiệp, ông vẫn chờ.
Thứ âm thanh bắt ông tỉnh ngủ sáng nay không phải tiếng chuông điện thoại rất nhiều lần vang dội buốt óc trong giấc mộng hằng đêm, mà chỉ là chuỗi tiếng động rón rén, gần như rụt rè của một sinh vật quen thuộc. Ông cố hình dung. Âm thanh nghe như tiếng chân từ một góc tường vôi bước ra, dò dẫm lên sàn gỗ xiên xéo nhiều vết trầy trụa của quá khứ. Đôi khi ông tình cờ giẫm lên một phiến gỗ lỏng lẻo, vang kót két, nghe như lời trách cứ. Quá khứ của kẻ khác, những người không muốn nêu căn cước, ông đã nhẫn nại lắng nhe, còn quá khứ của riêng ông lại bị ông lãng quên, như quyển sách chỉ còn lại độc nhất tờ bìa đậm nét hai chữ ‘‘Hồi ký’’.
Ông lắng tai. Âm thanh sột soạt lại vang lên. Và lần này, bất ngờ kèm theo tiếng ‘‘chút chít’’ khe khẽ, tỉ tê, kể lể. Ông khép mắt xoá tan đêm đen trong gian phòng lưu xứ bưng bít. Không gian từ từ nhuộm sắc. Thời gian thoáng chốc quay mòng hai chiếc kim dài, kim ngắn quanh những con số rực rỡ màu nắng nhiệt đới. Quê nhà ông, một thuở nóng ẩm, đầy gián, thằn lằn, muỗi, kiến. Và chuột. Bất giác ông kêu khẽ, chao ơi, những con chuột thời ấu thơ xa lắc xa lơ ấy!
Sáng ra, ông tìm thấy trong góc phòng ngủ, trên sàn gỗ xiên xéo nhiều vết trầy trụa, một vật gì anh ánh sắc trắng. Ông giơ ra luồng sáng đầu ngày, se lòng nhận thấy một chiếc răng sữa.
Từ hôm ấy ông khởi sự viết hồi ký, bắt đầu với dòng chữ: ‘‘Có con chuột nhắt đem trả lại tôi chiếc răng sữa hàm trên mà tôi đã ném vào gầm giường bốn mươi lăm năm về trước ở quê nhà…’’
NND
(tháng 11. 2006)