Những điều mất mỗi ngày
tôi hay vẽ lại
tôi vẽ một cầu thang
em có thể leo lên mặt trăng tìm con mèo lạc từ tháng trước
tôi vẽ một cánh diều
theo em hành hương Tây Tạng
lúc em khó thở
nhìn nghiêng
tôi vẽ sự im lặng trên cao
rồi tập thiền bên dưới
lúc em nhớ nhà
nhìn xuống
thả thuyền từ cao nguyên Hy Mã
tôi gõ cửa mật tông
rồi bơi ra biển
mang theo bí ngữ
giấc mơ tôi là một bản vẽ
sông Cửu Long hóa 9 rồng
lúc em khép cửa
tôi lắng nghe
đoạn phim em kể
tôi giữ như bản vẽ
tiếng dương cầm
lúc không còn điều giải thích
tôi vẽ ra trang giấy
rồi biết ngay
tôi không phải làm gì.
Phật đến Việt Nam, nói
tứ diệu đế là:
ác, tham, đần, giả*
*Cho đến hôm qua, tứ diệu đế là “sinh, lão, bệnh, tử”.
Thỉnh thoảng dối mình
thắp một cây nến giữa đêm
để không phải làm gì.
Khi trở về
thành phố này đã là một chiếc giường
của kẻ khác
có kẻ nói lịch sử đã chết
có kẻ nói cách mạng đã chết
có kẻ nói thành phố này đã chết
tôi chỉ chui vào giọt nước mắt mình
rồi nằm xuống.
Em chỉ ra bất cứ khoảng trống nào
tôi đều nhớ kỹ
một con đường một hàng rào một phút một chữ
đều có chiều cao
thành phố này còn nhiều chỗ bí mật
em hãy để dành
làm dấu nối
giữa cuộc sống và em
thành phố này còn nhiều khoảng trống
em cứ tự tin
em là chiếc chìa khóa
mở ra những lần lượn lách
giữa em và thành phố
tôi cũng có những cơn mưa
dành lúc không có em
tôi sẽ vác qua đường
tìm dấu vết còn lại
tôi không thể tìm ra hết bí mật
tôi không thể tìm ra hết những khoảng trống
tôi không thể nói điều đó với ai
và không biết cách nào khác
lúc qua đường ở Sàigon
là nhắm mắt lại.
04-2018
.
mấy bài thơ thật tuyệt, thế!