những khoảng trống cứ đẩy tôi
từ chỗ này sang chỗ khác
những buổi tối cứ đẩy tôi từ ly rượu này đến
ly rượu khác
những ly rượu lại đẩy tôi đến
một (vài) viên thuốc giảm đau
tôi tiến thêm bước nữa
lại đứng trước
một viên thuốc an thần
và
nhặt những nốt nhạc
rơi xuống bàn tay
để có thể chui ra
khỏi cái đầu của mình
(tại sao bấy lâu tôi có thể ở một nơi ghetto đến thế)
vì dưới trời sao này
tôi chỉ ngước lên
là có tất cả
những điều không cần thiết.
Oct 2nd, 2008