Định Nghĩa
Nếu chỉ muốn ôm em,
Thì đó có phải là một bài thơ của riêng hai người?
Vô Đề 1
Dựa vào mấy câu thơ
Là dựa vào bức tường thẳng đứng
Không lùi
Tôi nhìn là tôi nhớ
Trời xanh gần giống trời xanh xa
Vô Đề 2
Dựa vào giấc mơ năm ấy
Là dựa vào khoảng trống của đời
Tôi không ngờ
Trang Tử nấu sẵn nồi kê từ nhiều ngàn năm trước
Tôi hỏi
Sao hạt kê đã chín
Vẫn còn nấn ná trên tay
Đồng Ca
Những con cá biển những sóng những cỏ hoa những mây trắng đều đồng ca:
“chúng tôi không cần quốc tịch”
Sư Bảo
Sư bảo:
Ít đi
Tôi bỏ hết những vì sao
Sư bảo:
Cứ đi
Tôi ngã xuống trang thơ từ ấy
Khởi Thủy
Năm ấy
Tôi là cái đầu con bọ ngựa
Thành thức ăn
Của những trang giấy
Lúc em vắng mặt
Mọi thứ đều trở nên
những bình thường mới:
Sách vở, mưa gió, thành phố, căn phòng và sự im lặng
Sắc như dao
Đụng vào
Là rướm máu
Sự hiểm ác
Là tôi phải sống với tất cả bọn chúng
khi những vết thương của tôi
Đều vô tội
Điều Tôi Không Tin
Lúc gần em
Tôi không tin đó là một bài thơ
Sự hưng phấn cứ dàn trải
Không kềm được
Nó làm trang giấy thành một mặt phẳng vô tận
Những cơn gió, mũi tên, chữ rất giống nhau
Xuyên qua tất cả
Tôi không tin tôi không tin đó là một bài thơ
Đêm có dài hơn trước
Trời có rộng hơn trước
Một bài thơ có thể làm tôi nhỏ bé hơn
Hoặc biến mất
Lúc gần em
Tôi không biết đó là điều gì, tôi không biết
Có thể là thác đổ có thể là lốc xoáy
Có thể là im lặng
Có thể là khoảng cách tôi và thế giới bên ngoài
Tôi không tin
Tôi không tin đó là một bài thơ
Không cần chữ
Thương Tật
Lúc vắng em
Ngay cả ngôn ngữ cũng không thoát khỏi thương tật
Tôi đụng vào
Nó đến trang giấy của một thế giới khác
Tự Dô Nửa Đêm
Uống nhiều quá
Những ly rượu như vòng xoáy
Quay quanh
Tôi xoay sở giữa vòng tròn ấy
Cho đến lúc gục xuống
Giữa bóng mình
Gánh Nặng
Khi len lỏi vào em
Chữ bắt đầu sự mất mát
Tôi ở lại thành gánh nặng
Cho những bài thơ
Người Thầy Bói Mù
Có thể thơ chỉ là thày bói mù của tôi
Và chỉ
Ra chỗ tôi sống ngoài lề
Bóng
Rốt cuộc tôi cũng chỉ là kẻ ích kỷ
Vác mỗi cái bóng mình
Có lúc tôi nghĩ đó là phó bản
Của chiếc thập giá
Tôi tự đóng đinh mình
Hàng Giả
Giữa thành phố như một bàn nhậu khổng lồ
Tôi phù phiếm tức tôi hiện hữu
Và máu nước mắt hoặc mồ hôi
Cũng có thể chỉ là hàng giả
California Dec 21st, 2021