Những ngón tay em đã làm xáo trộn
những trật tự của anh
và
bỏ lại rất nhiều khỏang trống
tôi chuyển động mãi giữa những mặt phẳng
mà không thể khám phá gì hơn sự
vô tận của ngày và đêm mà giữa đó
những bản tin trên mạng những tiếng còi của thành phố này đã cắt những khoảng im lặng thành
một dòng nhạc cứ quay vòng
tôi như một cơn say của tĩnh từ
tôi vẫn thèm nhiều cửa sổ
tôi vẫn thèm có chỗ cao hơn một cầu thang
xa hơn một con đường, tôi đặt một mặt phẳng
lên một dòng nhạc rồi
tưởng tượng đến dấu chấm của ánh sáng, tôi tự hỏi
làm sao có thể biết được nỗi sợ hãi của mỗi người
tôi đang muốn bẻ cong ánh sánh đang muốn bóp vỡ một nốt nhạc đang muốn xé nát ngôn ngữ
cho đến lúc thân thể là thân thể
cái tên em cũng là em
ai đẩy ngôn ngữ ra khỏi vườn địa đàng và những điều còn lại đang bắt đầu
làm tôi biến mất.
Điều bất ngờ là lúc vắng mặt em cây lan vẫn tiếp tục
nở rực nhiều đêm, màu hồng vẫn thở
bóng tối nén chặt vào cánh cửa đã khóa
anh vẫn nghĩ đến một cầu thang
để có thể leo ra khỏi hiện tại
làm những sợi tóc em còn sót tái tạo bao khỏang trống
luôn luôn mở cùng tiếng hú mèo hoang
điều nào đã thay thế nổi một hình thể
tôi hiện hữu như một nhân vật thứ 3
nào đó của một tiểu thuyết đọc mãi chưa xong
trang giấy càng vô tận
tôi đã mở nhạc suốt đêm để
chui vào lơ lửng
mà âm thanh cũng là một sức hút
tôi cứ nằm mà không hề rớt xuống.
Mar 2010
.