Phải dang thật rộng
để tâm hồn nhỏ
như một lỗ
đen.
Đâu đó giữa bầu trời này
tôi ngồi trên vai một dòng thơ người khác
nhìn xa
và cũng chỉ một lỗ đen
khác.
Tôi lưu vong giữa trái đất
tôi lưu vong giữa quê hương
tôi lưu vong giữa thành phố
tôi lưu vong giữa bàn nhậu
rồi
trong căn phòng này
tôi vẽ thành một ghetto
và đặt lên đó một cái gối
để chui vào
thì cũng chỉ là cách lưu vong khi ngủ.
Co người lại
như sắp ra đời lần nữa.
Phải cong cớn
cho đến khi
siết thân thể thành
một tiếng
hú.
.