buổi tối tôi thấy bình an vì tất cả đồ vật chung quanh đều thành quan hệ xương thịt
tôi có thể thấy mọi sự chuyển động cùng một lúc
thân thể như một quyển sách cũ và ngôn ngữ như một thảm thần
quyển sách cũ thì không bổ ích gì giữa thế giới ảo này và
thảm thần không thể cưu mang thân thể
tôi biến thành ngôi thứ 3
và treo đôi giày cũ
lên trên sợi dây đàn violin của Einstein
giữa cơn co thắt của vũ trụ
tôi chỉ như một dấu nối
không biết cách ngừng
buổi tối kéo dài cũng không làm thay đổi tốc độ ánh sáng
(Einstein cũng từng nói thế)
tôi cuốn những đường cong của tâm hồn
mà không biết vũ trụ này đang căng ra hay co lại
tôi chỉ cười một mình
cười rũ rượi
tất cả mọi chuyện đời mình đều chưa xảy ra
và
mọi đồ vật trong căn phòng này
không hề chuyển động