Là
những lọn tóc những ngón tay những khoảng trống em bỏ lại
ngôn ngữ thay vào
thế giới tôi thành chỗ khác
Đi
vào một bài thơ tình
ngôn ngữ là em,
rất khó già
Ngôn ngữ cũng là một cái gối, lúc ngủ
là nhạc, lúc nghe
là gương, để biết
là con đường, để thoát
Là không là có
vậy mà tự bao giờ
ngôn ngữ
vẫn làm tôi đắm đuối.
Mỗi ngày có thể là một bài thơ
đi qua đi lại
Mỗi ngày có thể là một bài thơ
đứng lên ngồi xuống
Cứ nhìn quanh
tôi cũng như bạn
mỗi ngày
đã mất rất nhiều thơ.
Chẳng có gì đáng sợ hơn
Sự im lặng
Chẳng có gì đau đớn hơn
Không biết lý do
Tôi muốn nặn ra một thượng đế khác
hỏi
tại sao tiếp tục tra tấn con người như thế?
Nếu đi ngược lại
tôi sẽ đẩy mẹ xa bố trong đêm tạo hình
Tôi sẽ không biết tên những quốc gia những màu cờ
tôi sẽ không biết tên những dòng sông những ngọn núi
tôi sẽ không biết người
tôi sẽ không biết tôi
Nếu đi ngược lại
tôi có thể đu trên cành
thèm ăn trái ngọt
Nếu đi ngược lại đêm nay
tôi sẽ nghe
dĩa CD tụng kinh Bát Nhã cho đến sáng.
Lúc ngủ
tôi hay bị bóng đè
lúc thức
tôi thấy đó chỉ là khoảng trống
tiếp tục đè mình.
Cây kim đồng hồ không có lúc khởi đầu không có chỗ kết thúc
ngôn ngữ không hàng rào không bám trụ
tôi đi theo kinh Phật,
cho đến khi không hình không tướng
Tôi không biết ánh sáng chết như thế nào
thế là tôi ra biển
Ngồi.
Không biết tự bao giờ
mỗi đêm
tôi đều phải trốn ngôn ngữ
để nằm xuống
ngủ.
California Jan 10, 2022