Ngôn ngữ dễ sợ hơn một bàn tay hơn một ánh mắt
dễ sợ hơn mũi tên hòn đạn
nó xuất hiện
là
tôi bị đuổi không ngừng
mỗi đêm tôi căng phồng hoặc xẹp xuống
đều thành những mặt phẳng
tôi như bệnh từ bao giờ
tôi như bệnh từ bao giờ
ngôn ngữ vùi tôi xuống đẩy tôi lên
ngày kéo dài đêm kéo dài
tôi bị bắt
ngôn ngữ còng đầu tôi lại
không biết tội gì
và dẫn vào một thế giới khác.
Có lúc tôi sợ nghe nhạc vì nhạc như
dao có thể chẻ da thịt thành nhiều mảnh, nhạc có thể cắt một căn phòng thành nhiều tầng, nhạc có thể làm căng cứng những khoảng trống trong đầu
tôi sắp nổ
tôi sắp nổ vào vô tận
có lúc tôi sợ đọc một bài thơ vì ngôn ngữ hay làm tôi đau lại như một cơn bệnh đã mắc phải từ nhiều mối tình trước, có lúc thơ nâng tôi ra khỏi thế giới này, nhưng không cho tôi nhảy xuống
điều gì đã giữ tôi lại
điều gì
âm thanh và ngôn ngữ cộng lại cũng không thay đổi được một buổi tối không làm đầy hơn một căn phòng không làm mềm hơn một cái đầu căng cứng không xoay chuyển được bất cứ điều gì tôi đang có hoặc tôi đang mất
có lúc tôi cắt mình ra khỏi âm thanh và ngôn ngữ
để trở lại thế giới thực tại, nhưng
sự vắng lặng làm tôi rớt xuống
mà không bao giờ chạm đáy.
.