gần hết giấc mơ, tôi
đẩy bóng mình
xuống
lúc ấy
thân thể vẫn còn đầy dấu tay của Prometheus
tôi không muốn thức nữa
để tiếp tục nằm
rà soát lại
lửa
đúng ra thân thể là một cái án chung thân, mỗi
đêm thỉnh thoảng thoát ra
thành một lông ngỗng dọc đường, bao nhiêu cuộc hành trình
cũng không thể đưa tôi tới
bất cứ chỗ nào
rồi mỗi bài thơ là một bản án khác, đều quanh quẩn lập lại chính mình,
đảo lộn thế nào tôi vẫn chưa biết cách thoát khỏi vòng tròn đó, thân thể
và bóng, chữ và dục tính,
hoặc bất cứ cách nào, đứng giữa thành phố này tôi vẫn thấy
trời sao như một nhà tù lớn của tôi
cứ cắt khỏi bóng mình
& đóng chặt
cho đến lúc thân thể mọc một điều gì khác
để có thể bốc mau
như lửa
mỗi đêm tôi đều tránh
nhìn vào tường
vì không muốn nghe những tiếng dội
trong đầu.
Feb 2012
.