Lê An Thế
một con đường
luôn luôn xa hơn một đôi giày cũ
một bài thơ
luôn luôn rộng hơn một trang giấy
một nét quẹt
luôn luôn chuyển động
đêm qua tôi đã nghiêng
giấc ngủ
và đặt trên cái gối
một cầu thang
để ngôn ngữ
có thể leo ra ngòai
để tất cả những gì còn lại
có thể rớt xuống
tôi đã đặt Trang tử
vào thế giới vật lí lượng tử
để tôi nghe
ngàn cánh bướm
đập
cùng một lúc
để
tôi tiếp tục nằm nướng giữa một khu vườn nhẹ hơn
sáng chủ nhật
khi chưa kịp làm điều gì ô nhiễm
là có thể gấp lại bóng tối
thành một đôi giày
lơ lửng
khi thành phố này
chưa đủ sức hút
kéo tôi xuống đất.
(Sep 28, 2008)