Tôi từng khóc
nước mắt không bao giờ rớt xuống
tôi từng khóc
không lý do
tôi từng
từng
từng…
OK. Tắm đi. Đến liền.
Phải chi con người vẫn ở Eden
nhưng, người hái táo là anh
trái táo ư?
em cắn thử
anh và em là người tị nạn đầu tiên
thoát địa đàng
thoát thượng đế
là ta ngắm được hư không.
Lá cờ tôi vẫn là mây trắng.
Tôi bỏ phiếu cho mặt trăng.
Lúc sinh tôi đã khóc
thơ
tìm ra giọt nước mắt năm đó
đọng đến bây giờ.
Khối đá kia
giống hình người.
Dân gian kể người chờ người
đến khi hóa đá
Tôi chờ thơ
cả hai cùng hóa đá.
Trang giấy phẳng
có thơ
thành hố thẳm
tôi
nhảy xuống bài thơ
không bao giờ chạm đáy.
Như con chim bỏ lại khoảng trống trong bức tranh của Hosukai
tôi treo lên
khoảng trống em bỏ lại
một bài thơ, một khúc nhạc, một tấm ảnh cũ
là tổng số
mùi vị Saigon
một Saigon khép kín
Tôi đuối nước giữa khoảng trống đó
đến khi gần sáng.
Mỗi bài thơ là một bức thư tôi gởi
tôi
ở địa chỉ khác
tôi chưa biết nơi nào.
Những vỏ sò
có nhớ biển
Tôi không là vỏ sò
vẫn nhớ biển
Những chữ
có nhớ thơ
Tôi không là chữ
tôi gắn sóng vào thơ.
Những vật dụng của em nằm trong ngăn kéo
là cái chết gián tiếp của tôi
một triệu con bướm Monarch bay dọc California về Mexico
một triệu con bướm một triệu năm trước
tôi thả thai giữa trời.
7 ngày liền tôi vẫn nhớ em
7 ngày liền tôi sống theo chiều thẳng đứng
7 ngày liền tôi tổ chức sinh nhật Trang Tử
ngày thứ 8
tôi trụy thai ở nam Saigon
những con bướm đẻ ra cây cối
những con bướm đẻ ra giấc mơ
những con bướm đẻ ra miền nhiệt đới.
Những con bướm đẻ ra tháng 8
những con bướm đẻ ra tôi
những con bướm đẻ ra một dĩa nhạc khổng lồ
cơn bão úp xuống
tôi ùa ra biển
mang theo một quyển sách cũ
đọc giữa đám tang
của một con cá voi
giãy chết từ nhiều năm trước.
Saigon, 8-2024