chạy thi với những con tuần lộc trên tuyết, hỡi giáng sinh
bầy trẻ reo hò té ngã lộn xộn chất chồng lên nhau
mà chẳng có cảm xúc vấn vương
má đỏ hồng như củi cháy trong lò sưởi
một người rất lạ, dựa cửa sổ nhìn mưa và rất muốn làm thơ
nhưng tiếng nổ của gió làm gẫy cánh cửa
tiếng gẫy của cửa sổ làm gẫy một nhịp thở
đưa tay ôm trái tim như mò mẫm một cảm giác
ô kìa chỉ là một cảm giác bị đánh lừa
xe chạy ngang đường, bầy trẻ con đã xa, giàn thiên lý đã héo
người làm bộ reo hò tiếng trẻ con ngày xưa
lúc chẳng biết gì ngoài việc ôm gối ngủ mà không mơ
người làm bộ đánh trống những nhịp mạnh của giáng sinh
nghe trái tim mình nhịp những nhịp tê tái hơn
bầu trời võ vàng một hoàng hôn không hề mong đợi
tại sao mưa vào những ngày giáng sinh
khi nhiệt độ trong nhà đã xuống rất thấp
người cúi xuống thấp hơn nữa
thấp hơn những quầng thâm trên đôi mắt
đôi mắt có những quầng thâm hơn đôi mắt khác
người thấp thỏm mong cho trời sáng hơn
khi đèn đường đã được thổi cho tắt ngúm
chỉ còn ngọn nến thắp vụng về luộm thuộm trong lòng
cứ sợ hãi sẽ bị ai bóp nát
không còn gì để soi sáng trong ngày giáng sinh
những câu hỏi cũ kỹ không ai đánh cho bóng lại
đang được móc vào cánh cửa sơn mầu hồng tím
chờ chàng đi ngang qua như mọi năm, tháng mười hai
ghé nhà, gõ cửa, cầm món quà, đôi mắt vắng vẻ
vì chỉ còn có hai người
.