tôi phải nói một cái gì đó chứ
nếu không thì, trái đất này sẽ bay lên
hóa thành bướm
vỡ ra ngàn cánh bướm
chút sắc mầu xuân tới muộn
thật ra, tôi nghĩ, không cần nói
hát lên cho đồi xanh xanh hơn mây trắng
mưa vừa rơi hôm qua
rơi xuống đất không ướt đất
ướt trái tim mùa đông còn sống
thôi ngẫm nghĩ về buổi sáng
hàng trăm nghìn buổi tối ca nhạc dạ vũ
gió đi qua những tấm lòng trẻ dại
như biết yêu lần đầu
yêu nhiều lần vẫn như lần đầu
chờ người, múc dòng nước đang trôi
chút mặt trời tan nhanh trong nước
con nai vàng trong rừng
trong đôi mắt giấu sau đôi mắt kính
giấu người tình yêu không dám nói
đặt tay vào góc phố
bàn chân đã đi rất xa hiên ngoài
còn chút thiên thu vờ vĩnh sót lại
ngắm trái tim trầy trụa vì sốt
vẫn lặng lẽ nói, không có gì cả
kia là nơi đã ngừng lại
chẳng còn ai qua lại nơi ấy nữa
mảnh trời ai vẽ tiều tụy trong gương soi
vỡ ra trăm nghìn giọt nước mắt
chẳng bao giờ rơi xuống nữa
.