không ai biết tôi cười khi ra đường
dưới gốc cây
không ai biết tôi làm gì dưới gốc cây
khi một mình
một mình tôi chở bình minh đi
như người tài xế xuyên bang chở hàng hóa nặng nề
nhiều ngày, ngủ gục trên tay lái
khi dụi mắt thức dậy thấy mùa thu đã về
một mình tôi qua bên kia biển với bầy vịt trắng
trên dòng đêm để thuyền trôi dạt vào giấc mơ
lấp lánh sao
giấc mơ đẹp như một giấc mơ, làm tôi vui mà khóc
một mình tôi đi stockyards chiều nay
nhìn ngắm những con bò longhorn
nghĩ đến những cái gì dài và cong
rồi trở lại mua một ly triple expresso
trước khi về nhà
khi ấy hoàng hôn đã nhuộm vàng chân trời
nhuộm vàng một vài chỗ che khuất trên thân thể tôi
bóng tôi in hình bóng cũ trên đường phố
không ai biết tôi chẳng bao giờ buồn
khi ở dưới gốc cây, một mình
trong lúc hoàng hôn nhuộm vàng
làm bạc nhược những ký ức trống vắng
những lúc mùa thu đi ngang qua hồn tôi
những lúc sông đêm khúc khuỷu trôi vào tối
một mình tôi trở lại
nhìn bữa ăn dở dang trên bàn không ai dọn
một mình tôi vui
.