tôi đọc tôi, cuốn sách mở trong đêm
tôi đọc mưa, giọt nhỏ trên đồi xưa
nỗi buồn lạnh, nhiều giấc mơ hóa đá
tôi và tôi, tôi nhìn tôi, gương soi
tôi lặng lẽ, tôi hát, tôi múa may
tôi như giòng sông, tôi phiêu dạt mãi
bến bờ nào, chiều đã tàn phai nào
giọng người ca sĩ buồn, đêm vĩnh biệt
tôi bần thần, rượu đắng xa tầm tay
giọt sóng sánh, mưa lũ từ nguồn cội
từ đêm trăng tôi hóa thân, sỏi đá
có bao nhiêu đêm buồn như đêm nay
tôi muốn đêm tàn, tôi muốn ngủ yên
giấc mơ ấy để trần trụi cùng gió
từ bao giờ tôi, tôi mơ thành đời
từ bao giờ, tôi đã biệt tăm người
tôi có nhiều đêm, có lẽ nghìn đêm
có lẽ sẽ dài hơn chiều dài thân thể
tôi sẽ đi tắm để chà xát cảm xúc
tôi sẽ lên đồi để nhớ hương xưa
đêm, là đêm, thứ huyễn hoặc mơ hồ
thứ nhuần nhuyễn của đam mê gom lại
ở nơi xa nào gang tay thu ngắn
những chiếc lá vàng vĩnh biệt thu tàn
tôi nâng cà phê bằng hai ngón tay
vì một ngón tay tê liệt sau đêm
hình dung ảo ảnh biến hình lặng lẽ
chỉ còn chút khói bay lên nuối tiếc
tôi ngắm đêm, tôi mơ hóa thân ngày
rồi thôi tôi sẽ trở về nguồn cội
tôi cùng bóng tôi cuống quýt mây bay
mây sẽ bay đến cuối trời khuya khoắt
.