tôi bật cười khi thấy mình hoảng sợ
tôi co giò chạy biến qua mấy dãy núi
tôi bối rối tự hỏi khi nào trở lại
tôi tím ngắt như đồi hoa sim cũ
tôi cũng như đám mây ven trời
một hôm ghé thăm nhà bị chết đuối
như con vạc cò một cẳng buồn hiu
mới hôm qua đây vẫn còn thương nhớ
tôi quên mất ngày hôm nay tháng mấy
có lẽ khu rừng cháy vẫn còn là ám ảnh
với những xác người không ở trong thơ nhạc
từ trên sông ngầu đục nước nguồn về
dường như quên một vài điều lẽ ra nên nhớ
như là mưa trong phố, cà phê trong quán
không có ai, không còn ai, không ai
tôi thích một mình buồn quanh ngõ vắng
tôi nhớ những đêm suối rừng trôi sướt mướt
giọng hát khánh ly đơn giản không nhạc đệm
thằng bạn thân vội vã trùm mền che mặt ngủ
sợ tiếng hát sẽ làm mình giật mình thức giấc
cho đến bây giờ tôi vẫn còn hoảng sợ
giữa chừng đêm muộn, khi thức dậy một mình
tôi vẫn ao ước tháng tư đừng về nữa
để tôi một mình trở lại lại đám rừng xưa
.