nửa đêm giật mình vì tiếng gõ cửa
gõ nhẹ như gió
tôi tưởng mình nằm mơ hôm qua
cho đến sáng nay
xung quanh tôi là bóng tối của ánh sáng
mà tôi nằm trong một ánh sáng đầy bóng tối
tôi hình như mới nghe nietzsche la lối bữa trước
ngôn ngữ khàn đục vì quá tức giận
tôi cũng nghe vài người phụ họa to tiếng
tiếng của sartre, của krishnamurti, thêm vài ông to lớn
khi tôi nói đến tên những nhân vật này
tôi không hề nói bóng gió rằng mình đã đọc (được) họ
tôi muốn ngồi dậy mở cửa
thân thể tôi đau nhức như sau cuộc tình chớp nhoáng trên xe hơi
chỉ còn lại cay đắng
không biết phải giải quyết cách nào
chỉ ngồi trừng mắt nhìn vào đêm thâu
mà khóc thầm
tôi cũng nghe những tủi nhục trên đường tôi đi
có lẽ đôi khi vì quá nhạy cảm
tôi muốn làm một con còng và mời bạn đến
bên cạnh biển chiều chúng ta cùng vỗ sóng
hát bài ca hải âu bay
bay mãi đến nơi nào không ai biết
tôi muốn hỏi em, hoa nhài của hoang dã
em đã nở thế nào trong buổi tịch lặng
khi qua đời em có còn luyến tiếc
vết bầm tím của môi hôn
dấu răng cắn chặt khi khóc lóc
và nụ cười tựa như một vết chém
hôm qua irene tới ở đâu, trong lòng tôi
cơn mưa cuồng nộ trút nước
tôi thèm lắm đi về một góc trời
nơi giấc mộng khởi đầu bằng giấc ngủ
nơi tôi mơ thấy em
tôi mơ thấy tôi ngồi ru đêm đang chết
.