martin luther king, tôi đã ái mộ ông
dù hay đọc lộn tên ông với nhà cải chánh vĩ đại martin luther, không có king
tôi vốn thích nhìn những người đàn ông (cả đàn bà) có vẻ đẹp
ai mà không thích vậy
tôi lấy làm lạ vì ái mộ king mà quên để ý nhan sắc
có lẽ king đẹp ở một chỗ nào đó mà tôi vô tình thấy
tôi ngắm nhìn khuôn mặt king tạc vào đá
tôi đọc dòng chữ tạc bên hông trái king
tôi hồ như chẳng để ý rằng đó là lời nói cuối của king
mà người ta đã cắt bỏ chữ if
để nó trở thành một đề tài tranh luận
thêm chữ if vào, có lẽ mọi sự sẽ ổn thỏa
tôi ngờ ngợ rằng khi nghe tiếng ồn xung quanh mình
king muốn mở miệng nói một điều gì đó
nhưng đá làm sao nói
nên king vẫn phải im lặng ngó vào không gian mênh mông
với sự câm nín nhức nhối không thể giải tỏa
muốn giải tỏa nỗi niềm của đá phải dùng thuốc nổ
bạn hỏi tôi nếu như có thể nói thì king sẽ nói gì
ai mà biết, có biết cũng không nói
tôi chẳng nói gì đâu
mà sẽ mua vé máy bay bay lên dc để nhìn king một lần
và nói với king rằng
hãy để lịch sử nói
* Bài “Bia đá, bia miệng” của Đinh Từ Thức (Da Màu, 16.01.2012)