tôi đặt vào miệng nick những lời nói không ai hiểu
những người hiểu sẽ chết vì giật mình
tôi gặp nick một chiều lang thang trong nghĩa trang
tôi nghe tiếng kêu cứu trong gió
không ai có thể cứu những cơn gió
chẳng một ai có thể trở lại hôn những kỷ niệm
tôi đã nặng nề những ràng buộc trói buộc
làm hỏng những tòa lâu đài bằng cát
giữ những nụ cười buồn trên môi trẻ thơ
tôi đã làm một việc tôi không muốn làm
ngày qua ngày tôi xếp những cánh cò
rồi tôi quăng nó đi không biết nó về đâu
một vài lần tôi thử đi qua núi một mình
khi trở lại tôi không nhớ đường về
trí óc tôi được nuôi dưỡng trong lồng kính
khi tôi già vẫn giữ vẻ nghiêm trang
như một khoa học gia ngồi trên xe lăn
hồi tưởng lại những sáng tác của mình đã chết
một phụ nữ thường dẫn tôi về khi tôi đi lạc
cho tôi một trái táo để ôm khi ngủ gục
tôi không biết mình đã bị thương nhiều lần
khi va chạm vào những đám mây hư ảo
có người nói rằng hãy để yên cho nick chết
nhưng mỗi khi buồn tôi cứ lôi anh ta ngồi dậy
.