nếu ta là
con chim biển đã rời núi
trở lại bình nguyên vào một chiều mưa lướt thướt
bùn đất và cỏ úa trộn lẫn
với những dấu chân bò mênh mang
j, em có nhận ra ta không
con mắt bầm tím té ngã cuối đường
gượng đứng dậy xấu hổ với thinh không
lủi thủi từ giã góc biển
nơi chỉ còn nỗi đam mê ngột ngạt
ta đây, ta đang quay lại
với những ngôn ngữ ngắn và gẫy
che dấu vết thương đã thành sẹo
một cách tuyệt vọng
như thằng gù ở nhà thờ đức bà
có khi nhảy mũi làm suối giật mình
ta hình dung ta trẻ trung đờ đẫn
bên góc phố gặm bánh mì
nhìn xe tang qua như nhìn thác đổ
thành phố đôi khi giống new york lạ kỳ
j, em còn ở đó chứ
một hình thể kỳ quặc như một nỗi buồn
nhân hai và chia ba
như kim tự tháp bỗng nhiên gẫy gập
không một lời báo trước
ta vẫn cứ kiên nhẫn với em
cơn bệnh đã giải thoát những bóng ma
chật cứng giữa thời đại chật hẹp
j, một lần nữa phải thú nhận rằng
ta đã trở thành giông bão
vậy thì có điều gì cần nói
sự tranh luận giữa ta và em
j, ta van nài em trở lại
để sống cùng ta lần nữa
trong căn phòng bệnh viện có mùi sự chết
.