tôi dư biết chẳng có gì ở đó cả
tôi còn rất tỉnh táo mà
nhưng tôi vẫn đi tới
cách cuồng nhiệt
như những ngày cách đây bốn mươi năm
đứa bé mới vừa lớn, đẹp trai muốn hôn lên trán
tôi ngó qua vai một thanh niên
tuổi cỡ đó, mấy chục năm trước
trong sân chỉ có vài con chim gẫy cánh
ốm như một tiếng khóc
lặng lẽ đàn dạo một bài danube xanh lơ
với đôi mắt thẳm mầu đêm
phía xa moscow
chẳng còn chút hoàng hôn nào tồn tại
tôi biết ở nơi đó
những món hàng xa xỉ đã ế ẩm
không ai muốn mua một tiếng còi tàu
nay đã rất hoang dã
chỉ còn lác đác những đường rêu ngơ ngác chờ ngóng
một phiên bản mù sương
và những điều tưởng chừng không còn nữa
vẫn cứ tồn tại một cách ngang ngược
trong các hố thăm thẳm đầy dấu hỏi
chân đã gãy
nhưng tôi vẫn nhảy tới ba bước
bằng những ngón cong quắp và sưng tím
lại té một lần nữa
dưới cơn mưa mùa thu
tôi va đầu vào giữa khoảng trống của bầu trời
ngã chỏng gọng trên thềm hoang
và nằm yên lặng hiểu rằng
giấc mơ đã thật sự chết
.