có khi tôi thấy mệt
vội đứng dậy
sợ không còn đủ mệt để đứng
góc nhà kia
những bông hồng trắng bắt đầu héo
có khi buồn
vội hát những bài ca rầu rĩ
để làm cho mình vui
dăm ba hôm
rồi buồn như mất trí
có lúc nổi hứng viết
những bài thơ dài ngoằng như mặt ngựa
khi mặt mình
ngắn củn như mặt chó
mới ngủ dậy
thỉnh thoảng tôi nhớ
dăm ba câu chuyện cổ tích
một con chim rơi xuống giếng
không bay lên được
một con cóc đứng nhìn mà khóc
đường còn dài lắm không
tôi hỏi người bạn bên cạnh
hắn nhìn trời nói bâng quơ
còn xa lắm
rồi đi ngược chiều tôi
tôi ngồi xuống
không muốn đi nữa
bên kia cầu vồng trời sắp mưa
những mầu sắc
khóc hoài không chịu nín