Trang chính » Sáng Tác, Truyện vừa Email bài này

Đen Trắng (Kỳ 2/2)

 

TranNguyenDan-DenTrang-03

 

7.

Một ngày, Adam dừng chân bên một bờ biển, nơi người ta tha hồ cởi mở, cởi bỏ, xé một miếng ở bên hông, rồi lại một miếng nữa trước ngực, ở dưới cổ, thậm chí hạn chế tối đa sự tốn kém của vải vóc ở phần mông và dĩ nhiên phía trước mông. Dường như người ta chỉ muốn xé rách toạc hết mà còn kiêng nể một cái gì đó mơ hồ nên chưa nỡ. Ban đầu người ta có mặc gì đâu. Sau khi để cho Adam và Eve rời khỏi vườn địa đàng, thì Đức Chúa Trời cũng che đậy cho họ vì biết chắc rằng họ sẽ phải bắt đầu sống cuộc sống đầy bất trắc cám dỗ của cuộc đời, nhưng một cách giản dị, hạn chế tối đa, vì dường như Ngài cũng tiếc những bức tượng hoàn mỹ của Ngài phải bị che khuất những đường thẳng đường cong mà Ngài đã tỉ mỉ sáng tạo bằng niềm đam mê tuyệt vời. Giê-hô-va Đức Chúa Trời lấy da thú kết thành áo dài cho vợ chồng Adam, và mặc lấy cho. Sau này khi biến chế những chiếc áo chiếc quần ngắn không còn có thể ngắn được nữa, và làm rách rưới tối đa, thì chắc cũng giống những cái da thú rách rưới mà Đấng sáng tạo khoác lên che đậy chút xấu hổ trần truồng của con người ngày đó, người ta thường hay đổ thừa cho Đấng sáng tạo đã vẽ kiểu trước làm cho họ bắt chước chứ họ có… tội lỗi gì đâu.

Lúc đó, thì không tội lỗi chi hết, nhưng khi rời khỏi mặt Chúa, ra khỏi vườn, không ai nhắc nhở dạy dỗ nữa, thì tội lỗi mới dè dặt bước vào đời sống con người. Và khi sự dè dặt được sự táo bạo nhân lên tối đa, thì nó trở thành tai họa. Khi mà người ta làm một điều gì ấy nhiều lần, trở nên quen, thì người ta xem đó là tự nhiên. Chẳng hạn như người phụ nữ trẻ kia trên bờ biển, ăn mặc hở hang một cách hớ hênh vì nghĩ là bãi biển công cộng, là tự nhiên, vì nhiều người giống vậy, không phải chỉ một mình mình, lại nằm xoạc cẳng ra trên cát như đang trình diễn một màn vũ khỏa thân mà bị trượt ngã, nhưng nào biết có một ống kính chĩa thẳng về phía mình, ban đầu chĩa vào khuôn mặt để dò xem, để ước lượng, để chấm điểm rồi thì việc tiếp theo là khám phá những cái quan trọng còn lại. Adam ban đầu không nghĩ là mình muốn nhìn kỹ như vậy, nhưng cái tai họa trong vườn xưa làm anh muốn mở mắt tối đa về hướng bức tường trắng, quay ngược hẳn với bức tường đen, nhìn cho rõ cái gì, mà ngày xưa, anh đã không chú ý, chắc là nó phải có một cái gì đó, khiến cho bức tượng trắng David ngày xưa phải một lần rời khỏi bệ thạch cao, nhón chân nhìn cho rõ, nhìn vượt qua hàng rào, nhìn qua bức màn, nhón cao đến nỗi suýt ngã nhào vào song sắt, hai tay chới với mất thăng bằng, chụp lấy trái tim đập quá nhanh muốn văng ra khỏi lồng ngực.

 

8.

Adam, xoay người lại, nhận ra David trong cung điện Do Thái thời cổ, khi đang đi dạo trong khuôn viên hoàng cung, sau khi vừa làm xong việc gì đó, việc của một ông vua đẹp trai có một không hai trong lịch sử, có tài nâng chiếc hạc cầm cổ điển gẩy những bài lâm ly mê mệt làm tâm hồn vua Saul chìm đắm, biến một con thú đang hung hăng trở nên mềm mại, có tài làm thơ mà mãi đến hàng ngàn năm sau người ta vẫn tìm đọc và thở dài vì vẻ đẹp của lời và ý, sâu hun hút như vực thẳm, không phải là loại thơ bây giờ chỉ thấy toàn chữ nghĩa lộn xộn vật vã hổn hển mà người ta tự lừa dối là thơ… siêu thực, vì chỉ có siêu nhân mới hiểu. Ngoài những tài vặt vãnh đó, David còn có tài lớn là chinh chiến, một võ tướng bách chiến bách thắng, một thân thể cường tráng trong bộ chiến phục uy nghi, với khuôn mặt trẻ thơ và nụ cười say đắm và một khát vọng tội lỗi cháy bỏng, David là hiện thân của mọi thứ mà một người đàn ông thèm muốn đến ganh tỵ. David, chắc vừa ngủ dậy, và rảnh rỗi, chút rảnh rỗi hiếm hoi của một ông vua nhiều người vây xung quanh, dĩ nhiên là nhiều phụ nữ xinh đẹp, đi dạo một vòng trên sân thượng của cung đình.

Trong lúc ngóng gió trông mây David tình cờ nhìn qua một kẽ hở của mái đình, không biết chỗ này hở dột bao giờ, nghe có tiếng nước chảy mà ban đầu ông vua trẻ nghĩ là mưa, nhưng rõ ràng đâu có mưa, hôm nay trời nắng mà, dự báo thời tiết không có cảnh báo gì hết. Đôi mắt không nhắm lại được nữa, mà mở lớn đến nỗi rách một bên khóe mắt, vì bên dưới mái đình, một pho tượng Venus bằng thạch cao trắng đầy đủ hai tay đang ve vuốt những phần thịt da nuột nà như ngọc trong dòng nước. Mắt mở, những thứ khác dựng đứng, kể cả tóc gáy. Một lúc lâu sau đó khi bức tượng đã rời khỏi phòng tắm, mà những sợi tóc vẫn còn ướt nơi vầng trán toàn hảo. Và tiếng thở dài không nén được, giống như một tiếng rên của con thú trong mùa động tình, tiếng rên đó là tiếng nghiến răng đe dọa một thảm kịch sắp xảy ra, David lùi vào phòng và nhẩm tính một kế hoạch hoàn hảo để đánh cắp bức tượng Venus mà lòng vẫn chưa thôi thắc mắc vì sao, vì sao đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng không một chút cảm xúc, có phải một người đàn bà mặc áo quần không quyến rũ bằng một một phụ nữ khỏa thân trong nước? Còn một phụ nữ hầu như đang khỏa thân trên bãi biển một cách ngây thơ?

-Liệu đây có phải là một cố ý trong sự sáng tạo?

-Không.

-Vậy thì?

-Là sự phản đối, phản kháng, phản bội sự sáng tạo.

-Tôi phản đối.

-Ta biết.

Adam cố gắng quay lại nhìn mình, để không nhìn thấy cái gì mà anh đang nhìn và cố gắng để phủ nhận mình, mà không thấy mình, chỉ thấy mưa bay bên kia đồi, nỗi đau của Adam bây giờ đôi khi cũng rời rạc như mưa bay bên kia đồi, khi anh không cố ý suy nghĩ về một điều gì khác có thể làm cho cổ mình phải quẹo phải lần nữa. Nhưng cái gì ở bên trong thì khó mà bôi xóa, họa chăng là một chút lừa dối mình, nó tạm lùi lại như để phòng thủ rồi lại bước tới. Con thú trong lòng anh, như con rắn quỷ quyệt trong vườn Eden ngày ấy, cứ thỉnh thoảng ghé thăm dù không được mời, chẳng ai muốn mời nó, nhưng nó cứ tới, gõ cửa, khuôn mặt hiền lành vô tội, mà trái tim chàng trai đã một lần thương tổn, cứ bị xao xuyến, muốn quay nhìn bên này, mà không thể, cứ muốn quay lại nhìn bên kia, sức thu hút của nó khó mà cưỡng nổi. Nhưng đồng thời trong những hoàn cảnh nguy hiểm ấy, những tiếng nói ấm áp vẫn vang vọng bên tai chàng, chàng muốn những lời ấy đi hẳn, vào sâu trong tâm hồn, để đỡ chàng đứng dậy, chứ không phải chỉ nghe, chàng muốn những tiếng chuông giáo đường nhiệm mầu có khả năng đánh thức linh hồn mê muội của mình, khiến cho nó tỉnh lại. Nhiều lúc tạo vật đẹp đẽ nhất của Đấng sáng tạo phải khuỵu chân bên hàng ghế nhà nguyện, để nước mắt rơi, mà không nói lời gì.

 

9.

Adam buông ống kính, rời khỏi chỗ ngồi chênh vênh trên hòn đá ven bờ, đi về phía người phụ nữ hớ hênh cẩu thả trên bãi biển, chàng đã quyết định làm một quyết định quan trọng cho cuộc đời mình, hủy bỏ toàn bộ vết nám trái tim ngày xưa. Cô gái không là một pho tượng Venus hoàn hảo, nhưng sự lồi lõm mềm mại tinh tế của khuôn mặt và vóc dáng cũng đủ chinh phục một trái tim ngủ mê bao năm. Chính là vì sự hớ hênh cẩu thả của cô tạo cho chàng khái niệm tấn công và chinh phục nhưng khi lại gần, thì hầu như bức tranh nguệch ngoạc ấy trở lại nghiêm chỉnh, hiền thục như người con gái bên bờ sông Cửu Long mặc áo bà ba tím chèo thuyền đưa khách, cô thu vén lại dáng ngồi và chuẩn bị đứng dậy. Chính vẻ đẹp bất chợt của tâm hồn lại kích thích Adam hơn là vẻ đẹp phơi bày của xác thịt. Trong trời nắng, những con chim hải âu bay lên làm mặt trời lóa mắt. Tiếng kêu của chúng như báo hiệu một cái gì gẫy đổ sắp tới, tiếng kêu buồn quá làm cho bước chân Adam gấp rút hơn.

Cả hai nhìn nhau khi khoảng cách đã gần, vẻ đẹp toàn hảo của Adam làm cô gái bất động trong khoảnh khắc, giống như một ánh chớp, một luồng sét từ trời đã đánh trúng cô, nhưng cô không ngã, cô loạng choạng. Khi Adam đưa tay ra thì cô ngã vào vòng tay anh một cách tự nguyện, vui lòng, và đôi môi sẵn sàng một nụ hôn ấm nồng cho một người chưa bao giờ quen biết. Hình như, Adam nghĩ trong khi để cô gái say mê bấu víu đôi môi mình, chưa bao giờ mình hôn một người đàn bà nào, ngay cả người đàn bà được dựng nên từ chính xuơng sườn của mình, cái xương sườn nằm yên lặng trong lồng ngực, dưới trái tim, như một sự nâng niu, một sự vỗ về, chàng chỉ có nắm tay cùng cô đi dạo trong khu vườn đầy ánh nắng, đầy ánh trăng một cách trong sáng, tại sao vậy, chàng lại đắm chìm trong suy nghĩ, và để cho mùi thơm của nụ hôn bay tản mạn trong không khí mặn nồng của biển. Những con hải âu đã bay ra biển có lẽ thấy một cái gì lạ, lại bay vào bờ, bay vòng quanh những trụ gỗ, nhìn hai tác phẩm của Đấng sáng tạo đang hôn nhau. Chúng chắc chắn nhìn thấy cảnh hôn nhau thế này trên biển nhiều lần, chẳng có gì lạ đáng ngạc nhiên hay đáng tò mò tìm hiểu, đôi khi chúng lại còn có thể chiêm ngưỡng những nụ hôn của hai cô gái, hay hai chàng trai, những người này thì không hôn nhau trên bãi cát, mà ẩn nấp kín đáo hơn, kỹ lưỡng hơn sau những rặng thông hay ghềnh đá. Chúng ngó nhìn, vì thấy chàng trai có vẻ như không đang hôn cô gái, và chúng muốn khuyến khích chàng trai hãy vào cuộc thay vì cứ lãng đãng mơ mộng trên mây, thật ra thì chúng làm sao hiểu được cái gì trong lòng người, cái đó mới thật sự là cái gì đang diễn ra bên ngoài. Tiếng chim biển đánh thức cơn đồng thiếp trong Adam, lay tỉnh một xác ướp, đặt chúng vào vị trí lao đi về phía cuối trời, không hứa hẹn giây phút ngừng lại.

Chẳng chỉ là hôn, đôi môi chỉ là nơi bắt đầu, và những bàn tay là tiếp nối những diễn tiến bắt buộc xảy ra, không có gì lạ vì họ đã sát nhau quá, da thịt đã va chạm nhau, dần lấn sâu vào nhau, trên bãi biển, lại chẳng có ai ăn mặc kiểu cách như đi đến trường học hay dự tiệc, những nơi không có vải vóc che đậy thì chẳng có gì kìm nén được, cũng chẳng ai hỏi han thì thầm có cho phép hay không vì lúc ấy chẳng còn luật lệ phép tắc gì hết, chỉ là những giòng máu bên trong các động mạch và tĩnh mạch điều khiển cảm xúc. Các cánh cửa cảm xúc đã đồng loạt mở, các giòng máu chạy rần rật trong người, chẳng có gì cản trở nó, hoặc có thì nó cũng leo lên, cưỡi lên, tấn công bằng những lưỡi dao nhọn xuyên thấu, sống chết lao vào thành trì của địch. Những lúc như vậy thì chẳng ai màng gì đến chuyện hậu quả hay không, hay là cái gì sẽ xảy ra, hoặc ít nhất là thu dọn đồ đạc chạy vào một nơi kín đáo an toàn hơn. Đấng sáng tạo đã tạo nên những cảm xúc tình dục hoàn hảo và chẳng ngần ngại mô tả nó trong các trang sách được gọi là thiêng liêng nhất được viết bởi một thi sĩ lỗi lạc trong thời đại hoàng kim của thi ca thế giới: Ồ! chớ chi chàng làm anh em tôi, Kẻ đã bú mớm vú của mẹ tôi! Nếu tôi gặp chàng ở ngoài, Ắt tôi sẽ hôn chàng, không ai khinh bỉ tôi được. Tôi sẽ dẫn chàng vào nhà mẹ tôi; Tại đó chàng sẽ dạy dỗ tôi; Tôi sẽ cho chàng uống rượu thơm, Nước ngọt của trái thạch lựu tôi. Tay tả người sẽ kê dưới đầu tôi, Còn tay hữu người ôm lấy tôi. Hỡi các con gái Giê-ru-sa-lem, ta ép nài các ngươi, Chớ kinh động, chớ làm tỉnh thức ái tình ta, Cho đến khi nó muốn.

Dần dần, họ ngã xuống nơi vùng biên giới của hoàng hôn, khi mặt trời lặn dần, chỉ còn le lói chút nắng, ống kính của tạo hóa không nhắm vào họ nữa nhưng tập trung vào những giọt nắng cuối cùng trong ngày, để yên cho hai pho tượng tuyệt đẹp làm công việc của họ cách tế nhị kín đáo, mà người ta vẫn có thể hình dung được, nếu muốn. Hay nếu tò mò muốn biết vẻ đẹp ấy cách gần gũi hơn, thì camera sẽ chộp bắt hình ảnh đôi tay quơ quào cuống quýt trong không gian, hay đôi chân rơi xuống vùng đồi, tiếng than van mê mệt văng vẳng, tản mạn trong áng mây đỏ le lói, và bầy chim biển bay lên với vẻ hài lòng, rồi tiếng sóng biển vùi lấp mọi thứ, trả lại sự dồn dập hổn hển kín đáo, nơi chỉ có những người đang yêu nhau chìm đắm trong cõi riêng tư sâu thẳm. Adam dường như đã trả được lời nguyền của trái táo, khi chàng đắm mình trong mùi hương của vườn táo chín, vẻ đẹp ngây ngất tê dại của tình dục mà Đấng sáng tạo đã ban cho loài người qua bàn tay tinh tế của Người.

-Tôi hiểu rồi.

-Tội nghiệp cho những tâm hồn phản kháng.

-Có lẽ họ không muốn thế đâu, nhưng là một cái gì đó ngoài ý muốn họ. Họ không điều khiển được.

-Nếu họ quay lại phía bức tường trắng, họ sẽ an bình.

-Làm sao có thể?

-Hãy cứ thử quay lại.

 

TranNguyenDan-DenTrang-04

 

10.

Khi ống kính của cameraman chú ý đến những vẻ đẹp thiên nhiên úa tàn, đường cong của chân trời nhuộm vàng, còn chút mầu đỏ le lói bám víu lấy mầu mây, vài con hải âu chậm chạp rời đàn bay tản lạc trong sắc mầu, vẽ trong bầu trời hoàng hôn sự lẻ loi không chỉ ở ngoại cảnh mà còn trong tâm hồn, chẳng làm sao có thể quay lại những gì xảy ra bên trong lòng người, dù là ngay lúc họ đang đắm chìm trong thú vui dục tình, Adam vẫn nhìn thấy hình ảnh mình đang rơi, và hai bức tường vách trắng đen đang mở rộng dưới chân chờ đợi chàng, nhưng bây giờ, Adam đã cương quyết không để mình rơi theo chiều gió thổi, mà quay ngược lại, bằng một nỗ lực của ý chí, bằng cách nhấn sâu vào bên trong phần mềm mại nhạy cảm của người, với vòng tay siết chặt bấu víu vào những đường cong còn lại, và đôi môi thương môi, đã xé nát đời người.

Không biết bao lâu, mây trôi, nước trôi, ngày tháng trôi, cùng lướt trôi, David lại xuất hiện, với những vũ khí chinh chiến đây đó, cây gậy trong rừng sâu, cái trành ném đá đã sẫm mầu thời gian của người chăn chiên, những viên sỏi tròn bóng láng dưới khe, lúc tâm trí chưa hề vương vấn chút bụi danh lợi, không mơ ước tham vọng sẽ trở thành cái gì, không bao giờ nằm mơ thấy khung cảnh tráng lệ nguy nga của cung điện. Chàng trầm tư nhìn gió ngang trời và những cánh nhạn vỗ cánh buồn rầu về phương trời xa lồng lộng. Bên cạnh vẫn là người bạn thiết, Jonathan mà một thời họ đã không thể rời nhau được. Có một thời họ nghĩ rằng nếu họ không còn thấy nhau được nữa thì thà là họ không có mặt trong đời.

Cái gì ngày ấy có còn vương vấn trong bạn chút nào không, ngày mà chúng ta gặp nhau lần đầu và tưởng rằng trời đã gieo mình vào vòng tay của đất và thề nguyện không bao giờ quay trở lại vùng trời mây trắng nữa. Jonathan thì thầm mà David có thể nghe được, dù là tiếng gió qua truông đã tiết chế âm thanh của lời kỷ niệm đến mức chỉ nghe như tiếng sáo vọng lại từ xa. Ngày ấy bạn nhỉ, ngày mà tôi lần đầu gặp bạn trong sân chầu cung đình của cha tôi, phút giây mà tôi nghĩ rằng có một tiếng sét từ trời rơi xuống đánh vào tôi, không làm cho tôi chết mà làm cho tôi rúng động đến tận cùng những giác quan, ngơ ngác, kinh ngạc: Đa-vít vừa tâu xong với vua Sau-lơ, tâm hồn Giô-na-than liền gắn bó với tâm hồn Đa-vít, và Giô-na-than yêu mến Đa-vít như chính mình. Giô-na-than và Đa-vít lập giao ước kết bạn với nhau vì Giô-na-than yêu mến Đa-vít như chính mình. Giô-na-than cởi áo khoác đang mặc cho Đa-vít, cũng cho luôn binh phục, gươm, cung và đai thắt lưng của mình nữa. Yêu như chính mình, đó là một từ đẹp nhất mà Đấng sáng tạo dùng để mô tả sự vô hạn của sức mạnh tình yêu. Yêu và cho đi tất cả, không chừa lại thứ gì, ngay cả một chút cặn cũng được uống hết, cho đi chính mình. Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ vì chúng ta chịu chết.

David, người cho tới lúc đó có lẽ chưa từng có một mối tình nam nữ nào, vì đêm ngày trong hoang mạc chăn chiên, vui với bầy chiên, chỉ là chiên, không có người, nên gặp một dũng tướng, một hoàng tử, trong không khí hoàng triều, có một chút gì như là một ngọn gió thổi ngược chiều, hất vào tâm trí chàng một sự kích động, ngưỡng mộ, gắn bó, loại cảm xúc không định nghĩa được. Vẻ nồng nhiệt của hoàng tử cũng làm cho trái tim nghệ sĩ trong chàng xao xuyến, có người nghệ sĩ nào không xao xuyến trước một vẻ đẹp, dù là sắc đẹp thế nào, trong trái tim người nghệ sĩ vẫn luôn có một khoảng trống dành cho những vẻ đẹp không tên, không định dạng, không định nghĩa được, chàng mặc vào chiếc áo bào hoàng tử mà người bạn mới trao tặng một cách hài lòng chứ không phải là bộ quân phục tướng quân ra trận mà Saul đã trao cho khi đối đầu cùng Goliath mà chàng nhất quyết chối từ. Khi ấy David không còn mang vẻ đẹp mong manh của một chàng chăn chiên hoang dã, nhưng đã ẩn dấu nét kiêu hùng của một vị vua tài giỏi sau này, chàng đọc thấy trong mắt Jonathan nụ cười của kẻ chinh phục tình yêu.

Phải, bạn có biết, tôi đã rất muốn ôm choàng bạn lúc ấy, để tỏ lòng tri ân, đồng thời để trao gởi chút tình cảm nhen nhúm thầm kín, nhưng phải kìm nén lại, để giữ gìn chiếc bong bóng căng tròn không nổ tung giữa hoàng triều. Và chúng ta đã không rời nhau như hình với bóng, trong những ngày nắng cả những ngày mưa. Và ngay trong cơn bão, chiếc bóng vẫn đeo đuổi, bám víu, hòa nhập, nhất định không rời. Những ngày mà chàng hoàng tử đa cảm cương quyết bảo vệ vị vua tương lai cho dù phải trả giá bằng chính mạng sống mình, dù đối đầu trực tiếp với người cha đang điên cuồng vì giận dữ, và khi biết mình không thể trực tiếp đối đầu được nữa, mà phải bằng một cách khác, vị hoàng tử và vị vua tương lai, đôi bạn thiết hẹn nhau ra ngoài cánh đồng vắng người, để nói lời từ biệt và chia sẻ kế hoạch tương lai, chẳng thể quên ngày ấy. Lời của Đấng sáng tạo viết rằng cả hai ôm nhau mà khóc, còn viết thêm rằng David khóc nhiều hơn Jonathan. Bầu trời buổi chiều của thủ đô Israel tạc khoảnh khắc ấy thành một bức tượng đôi trong không gian mầu xám, không phải là một người, mà hai người làm một, nước mắt của họ cũng hòa làm một, vì trong viễn cảnh của sự biệt ly chưa thể hẹn ngày tái ngộ, cứ khóc tiễn nhau đi đã. Có khi giống như cảnh Romeo khóc vĩnh biệt Juliette trong nhà mồ, nước mắt đàn ông có khi, làm người ta khóc dễ dàng hơn là nước mắt đàn bà, vì nước mắt họ không dễ dàng rơi như nước mắt đàn bà. Cũng có thể vì Đấng sáng tạo đã lấy cái xương sườn trong lồng ngực dưới trái tim của Adam để tạo thành Eve nên người nữ nhạy cảm hơn người nam vì nhu cầu được che chở, bảo vệ, còn người nam thì làm một người che chở bảo vệ, nên họ phải mạnh mẽ hơn. Cái gì khó hơn thì giá trị hơn, người nam khó khóc hơn nên những giọt nước mắt của họ dễ làm cho người ta rơi nước mắt hơn.

-Có ai ngộ nhận chỗ này không thưa Ngài?

-Khi họ muốn, thì bất cứ gì cũng làm họ ngộ nhận.

-Vì Ngài đã mô tả quá chi tiết thưa Ngài, không nhất thiết phải chi tiết đến mức độ nhức đầu như vậy.

-Nhưng nếu không chi tiết thì con người sẽ không bao giờ hiểu được tình yêu chi tiết của ta dành cho họ.

-????

Ai không yêu thì không biết Ðức Chúa Trời, vì Ðức Chúa Trời là tình yêu.Tình yêu của Ðức Chúa Trời đã được bày tỏ cho chúng ta qua điều này: Ðức Chúa Trời đã sai Con Một Ngài đến thế gian để chúng ta nhờ Con ấy được sống.Tình yêu ấy thể hiện qua điều này: không phải chúng ta đã yêu Ðức Chúa Trời, nhưng Ngài đã yêu chúng ta và sai Con Ngài làm lễ vật hiến tế chuộc tội chúng ta.

Buổi chiều ấy, Jonathan đã nói những lời sau này trở thành kinh điển mà mọi người yêu Đấng sáng tạo không bao giờ quên. I will do whatever you want. Tôi sẽ làm cho bạn bất cứ điều gì bạn muốn, điều đó có nghĩa là cả mạng sống của mình. Những câu nói ra từ trái tim chứ không phải ra từ cái đầu, nên không có một sự tính toán nào, điều đó có nghĩa là khi cần hy sinh tánh mạng để cứu bạn, thì mình sẽ làm. Buổi chiều ấy cả hai đã chia tay nhau, bầu trời hoàng hôn nhuộm vàng thứ mầu vàng ảm đạm kỳ dị như một cuộc tử biệt, trong không gian ấy người ta khó mà kiềm chế cái cảm xúc lạc lõng bất chợt, như một thách thức các định luật nguyên tắc cuộc sống, mà cuộc sống thì có nguyên tắc gì đâu, ngoài nguyên tắc của trái tim. Khi cả hai ôm choàng lấy nhau, mặt kề mặt nhau, đôi môi chỉ kề nhau trong cái biên giới mong manh, thì hình như là họ đã hôn nhau, hoặc chỉ là một làn gió thổi nhẹ qua mang đến cảm giác ấy, không ai biết, Đấng sáng tạo họ, biết họ, và họ biết họ, không ai nói ra điều đó, không cần thiết phải nói ra điều đó, chẳng phải mọi cái đều cần thiết phải nói, luôn có một phần của trái tim giữ sự bí mật riêng tư, cái đẹp của tình yêu, một lần rồi thôi.

Hãy hôn Chàng bằng cái hôn của miệng người.

Jonathan, vị hoàng tử kiêu hùng không muốn nói gì nữa, không thể nói gì nữa, nhưng David, người nghệ sĩ với tiếng đàn hạc cầm say đắm, người còn lại trên trần gian lâu hơn bạn mình, đã một lần định nghĩa nụ hôn từ biệt là một nụ hôn trong sáng, thánh khiết, dù nó được thực hiện bởi lòng đam mê chìm đắm. Chàng thú nhận rằng đã yêu thương Jonathan còn hơn tình yêu thương với một người đàn bà: Ôi Jonathan lòng tôi đau đớn như bị cắt đứt, tình bạn yêu mến giữa chúng ta bấy lâu đã làm tôi vui sướng, còn giá trị hơn tình yêu của một người đàn bà. Chàng dùng từ cẩn thận, tình bạn, sự yêu mến, giá trị hơn, những từ người ta không thể soi mói, vặn vẹo, đưa vào kính hiển vi nhìn ngắm, viết những lời bình phẩm vô căn cứ, vì đó là tình yêu của Đấng sáng tạo dành cho loài người mà Ngài yêu không bến bờ đến nỗi đã từ bỏ chính mình, Đấng đã hôn người bằng cái hôn của miệng mình, Đấng đã ca ngợi tình dục trong sáng tự nhiên của nam nữ và tình thương vô tận của những người bạn mà chính Ngài là bạn. Ở nơi đó người ta có thể nắm tay nhau đi đến những bến bờ xanh không có gì làm cho đau lòng, không ray rứt, không ai có thể tách rời họ ra, vì là bức tượng đôi không có chỗ nào để lách con dao sắc vào trong tách rời ra được. Lúc ấy không có những bóng ma tình dục quấy rối, không còn khái niệm đen, vì trong người là màu trắng ngọt ngào của nắng, ngay cả mầu trăng đêm khuya.

 

11.

Adam đã đi khuất vào bên trong hậu trường, bóng đã nhạt nhòa, bỗng quay lại, vì hình ảnh thoáng qua đó, vì cái hôn gió thoảng đó, gợi lại trong chàng hình ảnh trái táo trong vườn Eden đã làm chàng hụt hơi nhiều năm dài. Chàng ngắm nhìn hai bức tượng Đấng sáng tạo đã dựng nên, đã tỉ mỉ dùng bàn tay nghệ sĩ của Ngài để tạc vẽ đang trong vòng tay nhau, đang xúc động rưng rưng. Adam muốn lại gần họ, để nói một cái gì đó mà lòng chàng thôi thúc muốn nói, nhưng chàng hiểu là đã đủ rồi, không cần phải nói nữa, người nghệ sĩ vũ ballet chầm chậm rời sân khấu, đi về nơi đã kết thúc trận chiến, người ta đang dùng cuốc xẻng để dọn dẹp một chiến trường, một cuộc chiến bất phân thắng bại nhiều trăm năm, cả ngàn năm, hàng ngàn năm, người ta vẫn ngửng đầu nhìn lên trời xanh và hỏi câu hỏi bất tận. Chàng quay lại đi về phía ánh mặt trời đang lên, nghĩ rằng mình không còn gì để nói hay suy tư nữa. Con rắn quỷ quyệt định nói nhưng bị khâu miệng lại bằng những dây leo trong rừng. Trong ánh nắng là ánh sáng của ban mai tươi đẹp, những góc khuất của mầu đen đã bị xô dạt, lùi lại, nhẩy tung, nổ vụn rồi rơi lả tả trong bầu trời nay là đêm trắng.

David từ trong đêm tối bước ra, không bị dằn vặt bởi nỗi đam mê đen tối ngày xưa, cũng không còn chút dấu vết ám ảnh gì về nụ hôn thoáng qua, đi về phía mặt trời đang lên, rồi Jonathan xuất hiện phía sau, cách một khoảng xa vừa đủ cho tình bạn thân thiết của họ mãi không rời, rồi Eve từ vực sâu đi lên, xinh đẹp như chưa bao giờ rơi xuống vực, chưa từng bị thời gian tàn phá, rồi cô gái trên bờ biển ngày nào nay đã ăn mặc cẩn thận, tử tế đủ gợi cảm những trái tim đàn ông trần thế, có thể mang theo một đứa bé, là đứa con đã được tạo ra bởi hai người, tất cả chầm chậm diễn hành trên bờ biển, những ánh nắng nhảy múa trên họ cách vô tư, không bứt rứt băn khoăn gì, vì tất cả là tự nhiên, đã trở lại trật tự, hài hòa theo ước muốn và ý định ban đầu của Đấng sáng tạo. Ngài biết rằng sẽ có một cơn bão đi ngang trời, làm run rẩy bầu trời, làm xô giạt những tạo vật của Ngài, làm họ chua xót, câm nín, thảng thốt, nhưng rồi cơn bão cũng sẽ đi qua, dưới sự chỉ đạo của bàn tay Ngài, mầu sắc cũng thay đổi. Những tiếng động chát chúa nhất cũng im bặt. Chỉ có tiếng đàn và tiếng hát bay ngang trời, bay vào đời, len lỏi vào những tâm hồn loài tạo vật thượng đẳng của Thượng Đế, biến nó thành tình yêu, niềm tin và hy vọng.

Có một bức tường rơi xuống, một bức tường nữa, chúng nằm cạnh nhau, chừa đủ một khoảng cách để người đàn ông trần truồng rơi xuống, kẹp chàng vào giữa, mong ước làm cho chàng đớn đau lần nữa. Nhưng chỉ còn gió đi ngang qua các bức tường, tạo nên những âm thanh cuồng nộ đập vào đá như tiếc nuối thời mông muội của nó, mãi mãi hoang vắng trong một vùng đời bất tận, chẳng có ai rơi vào đấy nữa. Người đàn ông trần truồng đã đi vào cuộc đời mang theo bức tượng trắng. Chàng không còn trần truồng nữa, chàng mặc quần áo, chàng tự do.

 

(Hết)

bài đã đăng của Trần Nguyên Đán

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)