chạy mau lên giọt nắng
mây đã xô giạt xô lệch bầu trời mùa hạ đầy giông tố
không một con bướm vàng nào còn đủ can đảm bay ngang đây
trong trái tim giông tố
chiếc ghế đá công viên còn vết tích trận chiến
trận chiến của những bức tượng gãy đổ
chỉ là vỏ bọc ngoài những trái tim nhân tạo
còn lê lết sống sót qua đêm
cơn bão muộn tấn công vào những thành trì bằng giấy
chạy mau lên giọt mưa
chạy mau lên người đàn ông trẻ tuổi
người vừa rơi xuống từ lầu hai của đêm dài
vừa khởi sự viết chương đầu của quyển tiểu thuyết dang dở
đã hồi hộp viết đến đoạn cuối
nơi khắc khoải vừa ra đi
cơn mưa đã giải thoát em ra khỏi cơn ác mộng đen trắng
giải thoát sự bế tắc hoảng hốt
ghềnh đá hoang mang vì biển đã yên lặng
những lâu đài mỏi cổ ngóng trông bầy hải âu trở lại
giang tay ra trong ráng chiều
còn một vài người chạy lăng quăng như dã tràng trên cát
vẽ những vết rạn nứt chi chít trên cát
tự xích mích với sự hoang tưởng của mình
chạy mau lên giọt sầu
không còn cơ hội trở lại nữa đâu
vì sự kết thúc vừa bắt đầu
chạy mau lên giọt máu
trôi mênh mông trong huyết quản thầm kín
hôn kín đáo vào sâu thẳm của núi
lang bạt trên từng phân vuông thời gian
bị quăng ném trên đường phố nơi người ta đang biểu tình
nhiều sắc mầu trộn lẫn trong mùa hè rực rỡ
người đàn ông của thế giới mới trở lại từ paris
đã đến hát cho tình yêu tại quảng trường tự do
nơi những con chim tự do bay nhảy không ai ngăn cấm
và đêm cũng hổn hển tự do thở không khí phấn khích
những thân xác bắt đầu khiêu vũ
chàng chạy nhanh từ đỉnh trời cao nhất
ghé qua trái đất buổi tối trời buồn
tôi nhớ chàng như trái tim nhớ nó
nhảy ra đón chàng dù chưa tới hoàng hôn
chàng đón tôi bằng vòng tay bỏng nắng
ngày nào xưa từng phiêu dạt trời mây
có những khi ăn trưa bằng giấc ngủ
đầu gối lên những sợi tóc của ngày
chàng là một tĩnh từ đi vòng quanh thế giới
chàng là yêu mà không chỉ là yêu
chàng là tình yêu duy nhất và độc nhất
chàng là một động từ có một, mà nhiều
tôi hay hấp tấp chạy trước chàng một bước
rất nhiều khi chàng yên lặng đứng nhìn
chàng chỉ nhìn, đôi mắt không tiếng nói
nhưng trái tim tôi đau từ tối đến bình minh
chàng lại đến sau những ngày đi vắng
cây ngoài vườn sinh hạ những cây non
tôi nhảy nhót trong trời cao đất rộng
lại yêu chàng như thuở mới còn son
người ta hỏi chàng là ai vậy nhỉ
chàng là ai, chàng là cả đất trời
chàng có trái tim to hơn bầu trời trái đất
chàng có cái đầu sáng tạo buổi tinh khôi
chàng chạy rất nhanh nhưng tôi đã bắt kịp
tôi níu chàng bằng tơ nhện của tình yêu
chàng giữ tôi bằng bàn tay của gió
gió, bởi vì mênh mang quá, ôi chiều
.