Trang chính » Sáng Tác, Thơ Email bài này

nhiều khi tôi nghĩ mà không nói gì hết

 

những người không nói được, chỉ nghĩ
những suy nghĩ nằm mãi trong đầu không nói ra được
một hôm nứt rạn như mặt hồ đóng băng
khuôn mặt biến dạng như picasso
những người nói được, mà không nghĩ
những lời nói không có đường về
rơi trong lá vàng, giữa bầu trời
tôi thương con quạ bay một mình qua bến sông
tôi thương những nụ cười lẻ loi
tôi thương tôi hình bóng cũ

tôi tưởng tôi mới từ xa về
còn bề bộn những quần áo trong va ly màu xám
tôi tưởng tôi còn hoang mang đâu đó với mùa hè xa xăm
hồ như gió như nắng như chút mây hiếm muộn
tôi thấy bóng tôi quay đầu lại bỏ đi
tìm cách rời khỏi những đam mê muộn màng
tìm cách trở lại
nhưng đời cách xa tôi một khoảng dài như biển
tựa hồng hoang vắng ngắt
như bóng trăng một mình vui với núi
như cách sông hồ nói lời vĩnh biệt

nhiều khi tôi cằn cỗi, nhiều khi tôi tươi mát
nhiều khi tôi đứng đó mà như đang nằm dài
khi tôi nói mà không nghĩ gì hết
khi tôi nghĩ mà không nói gì hết
vì không ai biết vì không ai nghe
tôi chậm chạp như người có con chó nắm tay
đường qua những ngã tư đường phố thênh thang
tôi nghe gió qua bầu trời
tôi lẻ loi trong đám đông xao xác
tiếng cười buồn trong sa mạc ngày ấy
vẫn còn đấy

bài đã đăng của Trần Nguyên Đán

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)